Bạch Thư Hân nằm một hồi lâu mới đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Hình như mấy ngày này là ngày bản thân đến tháng.
Vừa nãy cảm nhận được một dòng ẩm nóng chảy ra, chẳng lẽ là
Trong lòng cô ấy thoảng hồi hộp, cô ấy không mạng băng vệ sinh, Hứa Minh Tâm cũng không có Cũng may là cô ấy mặc váy sắm màu, không nhìn ra điểm khác thường.
Cô ấy vội vàng xin nghỉ để về nhà.
Tôi hôm qua thức đêm, hôm nay lại đau thương quá mức, tâm trạng lên xuống quá lớn cho nên bụng cứ quặn đau không ngừng.
Bạch Thư Hân vẫn luôn cảm thấy mình rất kiên cường, sẽ không bị chút đau bụng kinh này đánh đổ.
Nhưng bây giờ cô ấy nằm ở trên giường, đau đến nỗi lặn qua lộn lại, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thân thể nho nhỏ của cô ấy cuộn lại thành một cục, cuối cùng đã đau đến chết lặng.
Ý thức của cô ấy cũng bắt đầu mê man, tối cùng trực tiếp ngủ thiếp đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến khi cô ấy tình lại đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà.
Thơm quá…
Đói quá đi…
Mình đang nằm mơ ư? Nếu không tại sao lại ngửi thấy mùi thơm.
Bên ngoài sắc trời đã tối, cô ấy vẫn còn nhỏ trước khi ngủ mình không dấp chăn, sao bây giờ chắn lại đang đắp ngay ngắn trên người, góc chăn cũng được nhét vào cẩn thận.
Cô ấy khó khăn đứng dậy, lao đảo đi ra phòng khách
Vừa ra khỏi cửa phòng thì mùi thơm lại càng đậm
Là bay ra từ phòng bếp.
Mình đang nằm mơ đúng không? Hay là Hứa Minh Tâm đến nấu cơm cho mình, nhưng mà cô ấy cũng không có thể mở cửa nhà, làm sao mà lên được. Chẳng lẽ là do người quản lý mở cửa?
Cô ngờ vực bước đến trước cửa liền thấy được bóng dáng quen thuộc.
Vóc dáng cân xứng, dáng người rất cao, mặc sơ mi trắng cùng quần tây, tay áo được xắn lên, còn đeo cả tạp dề.
Anh ấy thuần thục đi lại trước bàn bếp ngó nhìn nổi canh hầm hoặc thái rau chuẩn bị sẵn.
Con người cô co lại, không dám tin tưởng những gì mình đang nhìn thấy.
Ôn Mạc Ngôn…….
Sao anh ấy lại đến đây?
Trong lòng cô thầm run lên, đột nhiên thấy anh ấy định xoay người lại khiến cô sợ tới mức lập tức quay lưng lại trốn sau bức tưởng,
Anh chẳng qua chỉ là xuống bếp lấy bắt cánh mà
Bạch Thư Hân vội vàng trở lại phòng, vì cảm thôi, thấy xấu hổ quá nên cô lại năm xuống giường giả vỡ ngủ.
Không lâu sau Ôn Mạc Ngôn đẩy cửa bước vào, thấy có còn đang ngủ nhưng chăn mền đã lung tung cả lên.