Anh em Quý Mặc Nhiên vốn định theo đi cùng lại không nghĩ được Quý Thiên Kim chỉ muồn gặp một minh Cố Gia Huy, Cố Gia Huy đi tới thư phòng, Quý Thiên Kim đang xoa huyệt thái dương, bộ dạng một phu nhân cao quỷ điển hình.
Tuy trên người không mặc trang phục lộng lẫy nhưng khí tức cao quý ưu việt không thể nào giấu được: “Lần đầu đến nhà họ Quý ăn tết, cũng là thể hiện cho việc nhà họ Quý đã thừa nhận cháu rể rồi. Nhưng về phần đối ngoại, nhà họ Quý và nhà họ Cổ không có giao tình qua lại gì. Nhà họ Quý sẽ không đem lại lợi ích gì được cho cậu. Sống chết của nhà họ Cổ, nhà họ Quý cũng không nhúng tay vào. Nếu như con bé rời khỏi cậu, tôi vẫn có thể che chở cho nó cả một đời được. Nhưng nếu con bé đã lựa chọn cậu, nó đã không còn đường lui, nhà họ Quý cũng không còn đường lui, cậu hiểu không?”
“Cho nên lần này tôi không phải đứng trên lập trường của một trường bối, chỉ là một người đi của cháu gái mà thôi. Con bé, tôi đành giao cho cậu. Lúc tôi còn sống, tôi phải thấy nó được hạnh phúc, cậu hiểu chưa?”
“Lời mà dì nói cháu đều hiểu cả. Lúc trước cháu không biết em ấy là người nhà họ Quý, sống chết của em ấy cũng nằm trong tay cháu. Cháu yêu con người của em ấy, không quan tâm đến thể lực nhà ngoại ra sao. Nếu thật sự để ý đến nó, bọn châu cũng đã không đi được đến hiện tại. Cháu nghĩ điểm này di hoàn toàn có thể hiểu được “Nhưng dù sao cậu cũng là một nhân vật nguy hiểm. Hai nhà chúng ta nhìn thì có vẻ là hào nhoáng rực rõ, kì thực bên trong luôn là sóng ngầm, không biết có bao nhiêu người sau lưng đang lục đục rục rịch. Mỗi người đều có chuyện phiền phức của họ, chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ mình mà thôi.” Quý Thiên Kim có chút đau đầu nói. Mỗi người trong lòng đều có cho mình một cán cân riêng.
Nhà họ Quý và nhà họ Cổ, một nhà là chính trị hàng đầu, một nhà nằm giữ mạch kinh tế. Những gia tộc có thực lực như vậy thường hay bị người ngoài ghen ghét tìm cách soi xét.
Cuối cùng bà ta thở dài một hơi nói: “Sau này cậu nhỏ thường xuyên đưa con bé về đây thăm nhà, qua lại ăn với nhau bữa cơm. Tôi không có con cái, con bé giống như con gái ruột của tôi vậy. Cậu dẫn đứa cháu gái của tôi đi rồi, đã mang hoa đi thì nên cầm theo chậu, cậu phải đối xử với nó thật tốt.”
“Dù dì không nói cháu cũng sẽ làm như vậy.”
“Được rồi, cùng nhau xuống ăn cơm thôi”
Quý Thiên Kim thản nhiên nói, coi như hoàn toàn tiếp nhận Cố Gia Huy. Vì còn phải đến nhà cũ nên ba giờ chiều mọi người đã bắt đầu ăn cơm.
Hứa Minh Tâm không ngờ rằng ngoài Cô Gia Huy cho cô có được cảm giác có nhà ra, cô còn có một gia đình khác.
Trong nhà tràn ngập cảm giác thân thương, mỗi người đều đối xử với cô nhiệt tình thân thiết.
Cô thật sự rất vui vẻ.
Mười tám tuổi gặp Cố Gia Huy.
Cuộc sống của cô liền có sự thay đổi vô cùng to
Có lẽ…
Anh chính là ngôi sao may mắn của cô.
Bên này nhận tiền lì xì, ăn uống xong xuôi, bọn cô liền vội vàng đến ngôi nhà cũ. Đến đó là sáu giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.
Chú An cũng qua đây, có lẽ là tới trò chuyện, chuẩn bị bữa ăn cùng ông cụ.
Ông cụ cũng đã biết thân thể của cô, thổn thức không thôi, không ngờ rằng cô lại là con cháu nhà họ
Quý.
Hứa Minh Tâm cũng đã tiêu hóa hết thức ăn vừa ăn lúc chiều trên cả đoạn đường lái xe rồi, cho nên không lon. có chút gì tỏ ra làm khách, ăn uống rất tự nhiên.