Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con sẽ cố gắng thử xem.

Hứa Minh Tâm chỉ có thể nói như vậy, cũng không dám bảo đảm.

Hứa Minh Tâm cầm một chút đồ ăn từ trong phòng bếp, biết lúc này Thẩm Thanh chắc chắn chưa ăn uống gì, có đồ ăn ngon ở trước mặt bà ấy cũng giống như đang nhai sáp. “Mẹ nuôi, mẹ có ổn không?”

“Minh Tâm, con đã đến rồi.”

Giọng nói bà ấy mềm như bông, không có chút sức lực, khiến người khác nao lòng.

Thẩm Thanh ở trong mắt cô, vẫn luôn là người phụ nữ vô cùng ưu nhã, khuôn mặt tinh tế, tóc dài mà về nh lên, cuộn sóng lớn xinh đẹp. Bà ấy cũng thích quần áo xinh đẹp, không giống một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chút nào, mà không khác gì cô gái khoảng 30 tuổi. Phụ nữ trí thức ưu nhã như vậy, giờ phút này lại mơ màng hồ đồ, không có nhận thức.

Hứa Minh Tâm không nhịn được, đi lên ôm lấy bà “Mẹ nuôi, đều là con không tốt, phải nên ngăn cản mẹ, không cho mẹ đi ra phía sau.”

Thật ra, cô đã phát hiện ra một chút mạnh mối, hoàn toàn có thể ngăn cản Thẩm Thanh, nhưng mà…cô không ngăn cản, mới làm mọi chuyện biến thành tình trạng bây giờ, không thể cứu vẫn được nữa roi.

Thẩm Thanh chua xót lắc đầu: “Không trách con, mẹ biết cũng tốt, nếu không cả đời chẳng hay biết gì mà làm một người mù. Con không sao chứ? Ông ta… Không làm con bị thương chứ”

Nhắc tới Ngôn Minh Hi, bà ấy vẫn có chút chưa xót, dù sao tình cảm trước kia cũng là thật.

Thời thiếu nữ, yêu một người, là cho rằng anh ta là cả thế giới của mình.

Bây giờ nghĩ lại, mình cũng thật là ngây thơ buồn Nếu lúc trước người bà ấy yêu chính là Ngôn Dương, thì bây giờ có thể là hoàn cảnh khác rồi không?

Cho nên quan trọng nhất vẫn là yêu một người, không nên quá mù quảng “Mẹ nuôi, mẹ cứ nhốt mình ở trong phòng, cũng không phải một cách hay. Bố nuôi rất lo lắng cho mẹ, khi con tới đây, thấy trạng thái của ông ấy thật sự không ổn “Mẹ biết. Nhưng mà, mẹ không biết nên đối mặt với ông ấy như thế nào.” Thẩm Thanh đau khổ mà lắc đầu, mấy chuyện liên tiếp này, đối với bà ấy là một đà kích thật sự quá lớn. “Vậy mẹ muốn trốn tránh cả đời sao? Bố nuôi là người đau khổ nhất, ông ấy là một người đàn ông, trong lòng đang rì máu, cũng sẽ không nói cho me biết, bởi vì ông ấy cần phải kiên cường. Con biết mẹ cũng đau khổ, nhưng mẹ có thể phàn nàn, còn bố nuôi có đau khổ mà khó nói thành lời.”

Lời này như gỗ vào trong lòng Thầm Thanh.

Bà ấy là phụ nữ, có thể phàn nàn, nhưng ông ấy là đàn ông, ông ấy cần chống đỡ toàn bộ gia đình, cho dù trong lòng có đau đớn, cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu. Toàn bộ nhà họ Ngôn còn đang đề ở trên người ông ấy, trong lòng ông ấy đau đớn nhiều năm như vậy, phải nói với ai đây?

Thẩm Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một người Ảnh Họa Bì. Người đó tên là Ảnh Họa Bì đúng không?

Bà ấy loáng thoáng nghe thấy Ngôn Dương gọi anh ta như vậy.

Bà ấy sốt ruột hoảng hốt xông ra ngoài, Hứa Minh Tâm cũng nhanh chóng đuổi theo.

Cô rất quen thuộc nhà họ Ngôn, có thêm một khuôn mặt xa lạ cô ấy cũng tìm được rất nhanh.

Ảnh Họa Bì ở phòng cho khách, sau khi Hứa Minh Tâm đi vào, luôn cảm thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Ảnh Hoa Bì chẳng qua chỉ là một biệt danh, sở dĩ gọi như vậy, là bởi vì anh ta có một đôi tay khéo léo, có thể tuỳ ý thay đổi khuôn mặt của mình.

Kỹ thuật trang điểm của anh ta có thể nói là hạng nhất, hơn nữa am hiểu cách làm các loại mặt nạ da người, dán ở trên mặt, khó phân biệt được thật giả.

Giờ phút này, anh ta đã thay đổi một khuôn mặt khác, trên mặt có một vết sẹo dài bằng ngón tay, giống như là một tên xã hội đen tàn nhẫn, “Câu là Ảnh Họa Bì, đúng không “Ừm, là tôi, bà Ngôn tìm tôi có việc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK