Moi người xung quanh bắt đầu ồn ào.Trịnh Hoa hai tay ôm ngực: “Dù có tăng giá thi cũng chỉ là bề ngoài thôi. Có những thứ đã ăn sâu vào trong xương tủy không cách nào có thể thay đổi được. Dù bây giờ có dán lên người cái mác con gái nhà danh giá thì cũng chẳng có ai tin! Con gái nhà danh giá mà không có khí chất như vậy nói ra sẽ khiến người ta phải bật cười. ”
“Trinh Anh, cô đừng nói nữa. Cần thận người nhà họ Ngôn tìm đến cô gây khó dễ, Thẩm Thanh không dễ chọc vào đâu.”
“Người nhà họ Ngôn còn chưa tới. Dù có tới đi chăng nữa chẳng lẽ lại có thể ngăn người ta nói ra sự thật sao? Di Thầm Thanh luôn được tôi coi trong nhưng tại sao ánh mắt của cô ấy lại tệ như vậy?”
“Chắc là cô ta có quan hệ tốt với cậu Lâm? Nhà họ Ngôn cũng chỉ có một người con trai.”
“Còn không phải sao, nếu không Thẩm Thanh kiêu ngạo như vậy sao có thể nhận người như vậy làmcon gái nuôi?”
Mọi người không nhịn được bắt đầu nghị luận.
Hết cầu này đén câu khác không cho Minh Tâm có cơ hội để thờ.
Cỏ muốn biện minh rằng mọi chuyện không phải như thế này.
Nhưng cô ấy không thể nào chen lời được.
Trịnh Hoa nhìn thấy cô khẩn trương, sắc mặt trở nên đỏ bừng thi không khỏi cảm thấy vui mừng.
Lần trước không phải cô ta có cái miệng bén nhọn sao? Không phải thấy cô có một mình nên bắt nạt cô sao? Bây giờ nhiều người như vậy xem cô ta nói như thế nào?
Trịnh Hoa nở một nụ cười nhếch mép rối bước tới. Cô ta hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Chim sẻ thì mãi là chim sẻ, đừng cố bay lên trên cành làm phượng hoàng, cô không tự nhìn lại bàn thân xem mình là loại người gì mà dám tranh giành với tôi! Tôi nói cho cô biết, tôi đúng là muốn làm người thứ ba, cô dảm nói cho người khác biết tôi là người thứ ba sao? Tôi phá cô và Cố Gia Huy thì sao? Cô có dám công bố không?”
“Chỉ cần cô dám nói, tôi cũng dám khiến cho côvĩnh viễn không thể ngóc đầu!”
“Trịnh Hoa…Cô đừng có quá đáng!”
Hửa Minh Tâm siết chặt nắm tay, cô cố gắng hết sức chịu đựng.
“Có quá đáng không? Tôi chỉ dang day cho cô những nguyên tắc cơ bản của một con người. Cô nên an phận và đừng có suy nghĩ cái gì quá phận nữa!” Trinh Anh cười nói.
“Cô…”
Minh Tâm nóng này không nói nên lời.
“Hứa Minh Tâm, kỳ thực cô chính là một trò cười. Hiện tại tàu du lich còn chưa khởi hành, tôi khuyên cô mau rời đi nếu không cô tiếp tục xấu hổ. Cô có thể khiêu vũ sao? Có thể giao thiệp sao? Cô có thể xã giao với những người khác không? Trong những sự kiện giao lưu của giới thượng lưu như thế này thì cô chính là đổ bò đi.”
“Tôi không phải đồ bỏ đi…”
Cảm xúc của Hứa Minh Tâm dần trở nên kích động, sau đó cô đẩy Trịnh Hoa ra theo bản năng.
Trịnh Hoa đến quá gần khiến cô rất khó chịu. . Truyện hay luôn có 𝒕ại [ Tr𝐔mT ruy𝓮n.vn ]
Cô vốn đấy rất nhẹ, cô chỉ muốn đẩy cô ta ra mà thôi nhưng Trịnh Hoa lại loạng choạng vài bước rồi ngãxuống đất.
“A, sao cô có thể đưa tay đẩy người? Cho dù tôi nói mấy câu nghe không hay nhưng cô cũng không nên làm như vậy!”