Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Lâm đau khổ kêu lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại.

Cuối cùng, lại một trận đau đến tê tái truyền tới. Bắp chân anh ta đã chảy nhiều máu đến nõi loang lổ thành từng vũng rồi, cách một màn hình mà vẫn thấy đau lòng ghê rợn.

Cố Triệt sống chết nhìn vào video, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Cố Gia Huy thong dong tắt máy đi, anh nhét điện thoại vào trong túi, phủi hết bụi bẩn trên tay áo đi. “Món quà này, anh cả có hài lòng hay không?”

Giọng nói của anh không nhanh không chậm, giọng điệu rất thản nhiên, không có chút tình cảm nào.

Anh hơi nhướn mày, con ngươi sẫm lại, đôi mắt toàn là sự giá lạnh.

Ánh mắt này sắc nhọn như đao kiếm.

Cổ Triệt đập bàn đứng dậy, định xông qua đó, trong miệng không ngừng gầm lên giận dữ. “Hôm nay tôi nhất định phải giết chết tên súc sinh nhà anh!”

Cổ Triệt bổ nhào tới, nhưng Cố Gia Huy sớm đã có phòng bị, anh nhẹ nhàng nghiêng người, trốn khỏi một đấm của Cố Triệt.

Sau đó là một đòn phản kích.

Một đấm nặng nề đập vào bụng Cố Triệt, khiến anh ta đau đến nỗi nối cả da gà, cả người không ngừng lùi về sau mấy bước.

Anh ta đau đến nỗi khom lưng lại, ôm khư khư bụng mình. Gân xanh trên trán anh ta nổi rõ lên, mồ hội lạnh tuôn ra như mưa.

Anh ta nhìn Cố Gia Huy, cắn răng nghiến lợi nói: “Hai người chúng ta không phải anh chết thì là tôi sống! Tôi vẫn chưa thua đầu, nếu anh đã hành hạ con trai tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bắt anh phải đền lại gấp một trăm lần!”

Từng câu từng chữ đều mang theo ý thù địch rõ ràng. “Anh thua rồi.”

Vào đúng úc này, giọng nói trầm thấp của Cố Lôi Đình chầm chậm vang lên, nó mang theo mấy phần đau khổ và thảm bại.

Nhìn thấy Cố Lâm phải chịu khổ, trong lòng ông rất khó chịu, nhìn thấy anh em bọn họ giết hại lẫn nhau, ông lại càng đau khổ hơn nữa.

Bây giờ tất cả chứng cứ đều chứng minh Cổ Triệt là người ra tay, ông không có cách nào bao che được nữa.

Cố Triệt rất hẹp hòi, căn bản trong lòng anh ta không thể chứa thêm bất kỳ ai được nữa, kể cả bản thân!

Nếu như đợi ông cao tuổi hơn một chút nữa, sao ông có thể để anh ta tiếp quản tập đoàn Cổ Linh được đây?

Anh ta có thể làm ra chuyện giết hại anh em như này, thì chuyện giết hại bố mình cũng không phải là không thể xảy ra. “Cái gì?”

Cố Triệt nghe thấy lời này thì bàng hoàng nhìn Cổ Lôi Đình.

Khoảnh khắc đó dường như anh ta đều quên hết đi mọi đau đớn. “Con đã thua rồi, bố quyết định giao quyền thừa kế cho thắng ba, sau này tập đoàn Cổ Linh sẽ giao cho nó toàn quyền quản lí.”

Lời này, từng câu từng chữ đều vang lên rành rọt.

Cố Triệt nghe thấy câu này, trong đầu liền oàng một tiếng, giống như có một vụ nổ lớn xảy ra trong đầu vậy, ánh mắt ngờ nghệch mấy phần. “Bố… Bố nói gì cơ? Bố, bố nói lại lần nữa đi!” Cổ Triệt hơi điên loạn nói ra, mắt anh ta đỏ ứng, túm lấy bàn tay khô héo của Cố Lôi Đình.

“Con khiến bố thất vọng quá rồi, mấy năm nay bố vẫn luôn dung túng cho con, tại sao con không có chút tiến bộ nào vậy? Con dám nói cái chết của thằng hai không liên quan gì đến con không? Con dám nói con không hề muốn tìm cơ hội mưu sát con trai của thằng hai, con có dám nói con không muốn thằng ba chết hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK