Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như không xảy ra chuyện cực kì lớn thì chắc anh ta đã không bối rối và mất kiểm soát thế này.

Anh ta không muốn nói cũng không sao nhưng cô ấy nhất định phải ở bên cạnh.

Lệ Nghiêm nhìn dáng vẻ cô chấp của Cố Yên thì tim hơi rưng động.

“Thì ra… Anh không phải là con cháu nhà họ Bạch.” Khi nói ra những lời đó, khóe môi anh ta cong cong đó là nụ cười cô đơn và thoáng vẻ mỉa mai.

Gia đình anh ta luôn lấy làm tự hào đó chỉ là thứ giả dối.

“Sao… Làm sao có chuyện đó được?” Cố Yên cũng cực kì kinh ngạc.

“Hôm nay chú tới nhà tìm anh nói rằng mẹ ruột của anh bị bệnh nặng, bà ấy muốn nhìn mặt anh một lần cuối trước khi nhắm mắt xuôi tay. Thì ra anh không phải là con cháu nhà họ Bạch mà là đứa trẻ mồ hôi, máu mủ của cấp dưới bố anh. Bà ấy không thể chịu nổi cú sốc khi ông ấy qua đời nên đã vứt bỏ anh lại. Bố đến nhà thăm hỏi và động viên thì phát hiện ra anh nên mới bế anh về. Sau đó bố anh… À không đúng, bây giờ phải đổi lại thành bố nuôi rồi. Bố nuôi tìm được mẹ anh, sẵn sàng cho bà ấy tiền đề sau này không phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền. Nhưng bà ấy không lấy, bà ấy không muốn giữ anh, cảm thấy anh là của nợ nên nhẫn tâm từ chối nhận lại. Bố mẹ nuôi đã cưu mang anh và chưa từng nhắc tới chuyện đó.”

“Bây giờ thì mẹ ruột anh lại tìm đến chú, mong được chuộc lại những sai lầm năm đó, mong anh có thể tha thứ cho bà ấy. Em nói xem anh nên làm cái gì bây giờ?”

Lệ Nghiêm nói trong sự cay đắng, anh ta cảm thấy thật sự quá mỉa mai.

Ngày xưa bà không muốn nhận và nuôi nấng anh, bây giờ lại mong nhận được sự tha thứ trong khi bà còn chẳng thèm đếm xỉa gì tới anh trong suốt hai mươi tám năm trời, nói thế có buồn cười không?

Lòng Lệ Nghiêm cảm thấy chua xót, anh ta lại rót thêm vài ly rượu. Cố Yên nghe được tin đó lập tức run lên.

Lệ Nghiêm không phải con cháu nhà họ Bạch, thế thì anh ta với Bạch Thư Hân không hề có mối quan hệ máu mủ nào.

“Lệ Nghiêm… Anh… Anh muốn giải quyết thế nào?”

“Anh không biết nữa.”

Anh ta khó nhọc nói ra những lời đó với sự hoang mang.

“Lệ Nghiêm, anh xem như mình chưa từng nghe về bí mật này được không? Anh vẫn là con cháu nhà họ Bạch, là quân y xuất sắc nhất. Anh xem như chú đang đùa với anh thôi được không. Bà ấy không nhìn mặt anh hai mươi tám năm ròng, giữa anh và bà ấy không có chút tình nghĩa nào cả. Cũng như em vậy, em cũng được nhận nuôi, nếu bây giờ đột nhiên có một người mẹ ruột xuất hiện thì em cũng sẽ không nhìn mặt bà ấy, bởi vì bà ấy không có tư cách làm một người mẹ, đúng không?” Cố Yên vội vàng nói, cô hận không thể biến nó thành một câu chuyện cười chẳng hề có thật.

Cô ấy mong rằng Lệ Nghiêm có thể ngủ một giấc, sau đó quên hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay.

Bí mật này sẽ luôn được Bạch Tùng Dương để trong bụng và chết cũng mang theo, thế có phải tốt hơn nhiều không?

Cô ấy biết suy nghĩ này của mình thật là ích kỉ nhưng cô không thể kiềm lòng được.

Cô ấy rất sợ, sợ Bạch Thư Hân sẽ có cơ hội để quay trở về.

Những người đắm chìm vào trong tình yêu đều trở nên nhỏ nhen như thế, cô ấy không phải là ngoại lệ. Lệ Nghiêm nghe thế thì chìm vào trong suy nghĩ. Bố mẹ ruột không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh hơn hai mươi năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK