Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như thế, Ngôn Hải cũng được xem như là một nhân vật có máu mặt.

Hứa Minh Tâm bên cạnh cũng sửng sốt một lúc, nhà họ Ngôn chuyên sản xuất mỹ phẩm, ở Thành phố Hồ Chí Minh chỉ có duy nhất một nhà đó thôi!

Hóa ra địa vị của Ngôn Hải lại lớn đến vậy, cho đến bây giờ cô vẫn không hề biết gì cả!

“Anh là con nhà giàu à?”


“Tất cả đều là công lao của bố tôi, chú đến dẫn Minh Tâm đi ăn cơm phải không? Tôi rất quen thuộc khu vực này, chi bằng để tôi làm chủ, mời chú nếm thử một chút đồ ăn ngon gần đại học Thành phố Hồ Chí Minh, chú thấy thế nào?”

Lời nói của Ngôn Hải vừa khiêm tốn vừa có lý, làm cho Cố Gia Huy soi không ra một chút sai sót nào.

Ngôn Hải nói đến xuất thân của anh ta, chính bởi vì có thể khiến cho Cố Gia Huy nhìn thẳng vào bản thân của anh ta.

Một người nhỏ tuổi dốc sức thể hiện bản thân trước mặt các người lớn bên nhà gái, còn có thể có mưu đồ gì nữa?

Nhất định là vì thích Hứa Minh Tâm rồi!

Hứa Minh Tâm ngốc nghếch này, chẳng lẽ không nhìn ra sao?

Cố Gia Huy cau mày, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của anh thậm chí có thể ép chết một nhà ruồi mặc kệ già trẻ lớn bé. Lúc này anh cảm nhận được một mối nguy hiểm đáng gờm, nhưng đôi mắt to long lanh kia của cô nhóc Hứa Minh Tâm cứ nhìn anh, không ngừng gật đầu: “Chú, Minh Tâm sẽ dẫn chú đi ăn đồ ăn ngon nhé!”

Ha ha ha!

Em chỉ biết có ăn thôi, em có biết là ông xã của em đang bị người ta khiêu khích hay không hả?

Cố Gia Huy hít một hơi thật sâu, anh thật sự sợ bản thân sẽ đánh nhau với thằng nhóc con này.

Anh cũng được xem là người lớn tuổi: “Đàn ông chân chính chỉ nên dùng trí không nên dùng nắm đấm”, không thể đánh được.

“Được thôi.”

“Lên xe, lên xe nào, để cho chú lái xe nhé!”

Hứa Minh Tâm cảm thấy cực kỳ vui sướng khi gọi Cố Gia Huy là chú, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng gọi qua, đoán chừng đã quên luôn cơn đau mông rồi.

Cô mở cửa sau của xe ra, vô cùng tự nhiên mà ngồi vào, Ngôn Hải cũng bám gót ngồi vào sau đấy.

Cố Gia Huy lập tức buồn bực.

“Minh Tâm, em ngồi ghế trước đi, anh ngồi cùng Ngôn Hải ở ghế sau được không?”

“Hở? Hai người các anh cũng coi như là khỏe mạnh cường tráng, nếu ngồi cùng nhau có phải sẽ có chút chật chội không?”

“Sao?”

Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn cô, âm thanh trong mũi nhẹ nhàng cao lên, lộ ra một chút tàn bạo.


Cô đột nhiên sợ hãi co rụt đầu lại, cô biết lúc này Cố Gia Huy đang không vui, mở cửa chạy nhanh xuống xe, tiếp đó chán nản mở cửa trước của xe ra rồi ngồi vào.


Có phải cô làm sai cái gì rồi không?


Cố Gia Huy và Ngôn Hải ngồi ở ghế sau tán gẫu câu được câu không, nhưng không ngờ tới hai người trò chuyện một lúc, thì câu chuyện lại nhảy đến trên người cô.


Ngôn Hải mỉm cười nhìn Hứa Minh Tâm đang ngồi ghế trước, nói: “Minh Tâm là một cô gái rất thông minh, vô cùng ưu tú, ở trường học cũng rất nổi tiếng. Thầy cô và giáo viên hướng dẫn đều có ấn tượng rất tốt với cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK