“Bếp trưởng chưa có bạn đời cũng chưa có con cái, ông ta cảm thấy rằng nghiên cứu mỹ thực là việc cao cả nhất. Nhưng khi có vợ con rồi, ông ta sẽ thấy rằng có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả việc nghiên cứu mỹ thực “
“Hiện tại ông ta làm vì danh lợi, vì thương hiệu của chính mình. Còn cháu chỉ đến để học hỏi, chủ yếu là do trai cháu đã hao phí nhiều tâm tư giúp cháu đến đây học tập, cháu không thể để anh ấy thất vọng được. Dù cháu có nấu khó ăn đến mức nào đi nữa, anh ấy vẫn sẽ quét sạch nó, cho nên cháu nghĩ rằng kỹ năng nấu ăn của cháu như vậy đã là nhất rồi
Nghe vậy, đột nhiên cảm xúc của Phó Bình Sinh trở nên tốt hơn.
Ông ấy cũng là một đầu bếp nổi tiếng, nhưng làm việc ở dưới trưởng Gordon, thì làm sao một ngôi sao có thề tranh mặt trời phát sáng được kia chứ?
Ông ấy vẫn luôn cảm thấy buồn bực không vui, thế nhưng trong số những thực tập sinh đợt này, chỉ có Hứa Minh Tâm là đi ngược lại, lon ton chạy theo sau mông ông ấy, nghiêm túc hỏi han.
Lâu ngày, ông ấy cũng rất thích đứa trẻ này.
“Đó có phải là người đàn ông luôn lo nghĩ cho chuyện kinh doanh của cháu không?”
“Đẹp trai không? Cháu chọn đó!”
Hứa Minh Tâm đắc ý nói, như thể đó là chuyện tuyệt nhất trên thế giới này.
Phó Bình Sinh gật gật đầu: “Rất đẹp trai, rất hợp với cháu. Nhìn cháu kìa, nhẫn cũng đã đeo luôn rồi, vậy đã kết hôn chưa?”
“Sắp rồi, chúng cháu sẽ kết hôn vào ngày một tháng chín “Ó, vậy thì chuyện tốt sắp đến rồi. Tôi thấy chẳng trai trẻ đó không tối, có thể phát triển, còn có một tương lai tươi sáng.”
“Con người phải chạy theo danh lợi, chuyện đó chẳng bao giờ có hồi kết cả. Chú cũng biết, chúng ta có một nhân vật trong tiểu thuyết tên là Độc Cô Cầu Bại. Khi chú đứng trên đỉnh cao, chủ sẽ rất cô đơn, cảm thấy không ai có thể đánh với mình một trận. Đến lúc đó trái lại sẽ trống rỗng và cô đơn lắm.
“
“Cháu không muốn làm người đứng trên cao, cũng không muốn làm việc gì cũng phải chắt chiu từng li từng tí. Cháu chỉ muốn nấu ăn, xoa bóp cho người yêu của cháu, làm một hậu phương vững chắc cho anh ấy mà thôi!”
“Haiz, tôi từng này tuổi đầu rồi, thậm chí còn không hiểu rõ cuộc sống bằng một cô nhóc như châu, đúng là đã đi ngược rồi.”
Phó Bình Sinh không khỏi thở dài một hơi.
Suốt chặng đường, luôn bận rộn vì danh lợi, dường như ông ấy đã quên cả việc dành thời gian cho vợ con. . Truyện Bách Hợp
Người nhà đã oán trách rất nhiều, nhưng họ vẫn không rời không bỏ. Ông ấy giật mình nhìn thấy bộ dạng của bản thân hai mươi năm trước, khi theo đuổi người vợ mình yêu say đầm, cũng là trạng thái nhiệt huyết sôi trào như vậy, làm gì có suy nghĩ chạy theo danh lợi như thế nào dâu?
Phó Bình Sinh vực lại tinh thần, bắt đầu dọn dẹp.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe, Cố Gia Huy đã tới.
“Con gái, bạn trai của cháu tới đón cháu rồi kia, mau tro ve di.”
“Cháu cùng chủ làm xong rồi về.”
Cố Gia Huy bước vào, thấy cô vẫn đang dọn dẹp nên anh cũng rất tự giác mà cầm cây lau nhà lên.