Cô bé nhìn Hứa Minh Tâm đầy khát khao, chớp đôi mắt bồ câu to tròn sáng long lanh nhìn cô.
Đột nhiên Hứa Minh Tâm nhận ra tầm quan trọng của một gia đình có đầy đủ bố mẹ đối với một đứa trẻ.
Nhưng… suy cho cùng cô cũng đâu phải mẹ ruột của cô bé.
Hơn nữa, ở lâu với một sát thủ khiến cô khó có thể thấy yên lòng, bởi Phó Minh Tước rất nguy hiểm . Đọc thê𝓶 𝓷hiều truyệ𝓷 ở ﹙ ТrU𝓶 truyệ𝓷.V𝓷 ﹚
Cho dù lúc này đây anh ta đang trong vai trò của một người bố hiển từ và lịch lãm, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc anh ta di súng vào người cô uy hiếp và mùi máu tanh nồng trên người anh ta tối ngày hôm ấy,
Lúc có đang không biết phải nói gì thì Phó Minh Tước xoa đầu Minh Diệp và bảo “Mẹ còn phải ra nước ngoài chữa bệnh, lần sau có dịp bố sẽ lại đưa mẹ về được không?”
“Thôi được rồi, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất
Minh Diệp rất ngoan, dẫu rằng trên mặt vẫn hiện lên về hụt hằng không thể nào che giấu.
Nhìn dáng vẻ của cô bé, suýt thi Hứa Minh Tâm đã mềm lòng, nhưng lí trí đã giúp cô giữ được sự tỉnh táo. không thể mềm lòng một cách tùy tiện được, nếu không có chết thế nào cũng chẳng hay biết.
Tiếp đó họ còn đi xem chim công múa, đi xem chim cánh cụt, nhưng Minh Diệp thì cứ ủ ê chán chường.
Một ngày trôi đi chóng vánh, Phó Minh Tước bể Minh Diệp đặt vào trong xe, nhờ người đưa cô bé về.
Cô bé im lặng không nói, đôi mắt đỏ hoe rưng rừng nhìn Hứa Minh Tâm.
Từ khi lọt lòng, cô bé chưa từng được biết đến tinh mẹ, khó khăn lắm mới được ở bên mẹ nhưng lại chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi…
Cô bé chớp mắt, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi lã chả.
Nếu như cô bé quấy khóc thì Hứa Minh Tâm còn thấy dễ chịu, đẳng này cô bé chẳng nói chẳng rằng, chỉ mếu máo nhìn cô, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Cô mùi lòng định bước đến nhưng không ngờ Phó
Minh Tước đã níu tay cô lại.
Thời điểm này, anh ta nhẫn tâm hơn cô
Sau khi chiếc xe đã chạy khuất, lòng Hứa Minh Tâm nặng trĩu như thể có một viên đá khổng lồ đề lên.
Phó Minh Tước cũng chầm chậm buông tay cô ra và nói: “Cô đã giúp tôi một việc lớn, để tôi mời cô ăn toi.”
“Thôi không cần đâu, tôi về sớm. “Vẫn còn sợ tôi à?”
“Ai mà chẳng sợ chết, tôi không muốn lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa. Thật ra thì anh cũng chẳng cho tôi được lựa chọn, anh hoàn toàn có thể không gọi tôi đến, đợi đến khi tôi đến rồi thì anh lại bảo tôi chọn lựa ở lại hoặc bỏ đi. “phó Minh Tước… thật ra là anh đang chơi khăm tôi
Nghe những lời này, Phó Minh Tước không nhịn được cười phá lên.
Anh ta đưa tay sở mới, không biết phải nói thế nào: “Đúng là có dùng mánh khỏe thủ đoạn, cô cũng thông minh hơn là tôi tưởng tượng. “Nhìn tôi ngu ngốc lắm hả?” Cô hậm hực lườm nguýt.
“Không, từ tối hôm đó tôi đã nhận ra là cô rất thông minh lanh lợi, cũng rất hiền lành, cho nên tôi mới dám làm như thế. Anh ta ngồi trên chiếc ghế nghỉ, hai chân vắt chéo một cách thanh lịch, đặt tay lên đầu gối. “Tôi không thích làm bạn với sát thủ, và lại tôi có quen biết với người trong quân đội, tôi sợ là tôi sẽ trình bảo anh mất. Anh không làm hại tôi, tôi cũng không muốn hại anh. Rồi cũng không muốn gây ra cho anh những rắc rối không cần thiết. Hai chúng ta mỗi người lùi một bước, không liên quan gì đến nhau hết, được không?”
“Nhưng tôi còn mắc nợ cô, tôi phải trả ơn cho cô chú. “Không cần đâu! Chuyện vặt nhắc đến làm chi
Cô xua tay, vội nói.