Ngoại trừ ban đêm đứa bé đói bụng thì sẽ hơi quậy một tí, còn bình thường thì rất ngoan. Tuy rằng cô rất muốn có đứa bé này, nhưng cô không có cách giành tư cách làm mẹ với người khác.
Ngày đầu tiên cô về nước đã lẳng lặng đi làm xét nghiệm ADN, đúng là đứa bé này không phải con của mình. Ở sân bay ngày ấy, cô gặp được người phụ nữ này. Sau khi cô ta ly hôn với chồng xong mới phát hiện mình có thai, chưa chuẩn bị tâm lý tốt nên muốn vứt bỏ đứa bé này. Cô ta quanh quẩn lưỡng lự ở viện mồ côi mấy đêm liền, vẫn không có can đảm vứt bỏ, mà quyết định nuôi nấng đứa bé này. Không ngờ cô ta bị người khác đập ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, đứa bé đã bị bắt đi mất.
€ó người tốt bụng nói cho cô ta biết rằng đứa bé được người khác nhận nuôi, cô ta mới phát hiện đối phương là nhân vật của công chúng, cô ta không thể đến gần phòng bệnh VỊP.
trong bệnh viện. Rốt cuộc cô ta đợi được cơ hội, chặn đường người ta ở sân bay, ai ngờ lại bị người đàn ông kia đuổi đi, thậm chí người này còn cảnh cáo cô ta, bảo cô ta đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Cũng may là Hứa Minh Tâm chạy đến kịp, để cô ta lén lút theo cô đến Đà Nẵng.
Hứa Minh Tâm dọn đồ dùng của đứa bé xong xuôi, đặt trong xe em bé rồi đưa qua cho cô ta.
“Tôi không biết tình hình, tưởng rằng đây là con của tôi, chiếm lấy đứa bé lâu như vậy, tôi cảm giác vô cùng áy náy.
Đây là chút quà mọn, xin cô hãy nhận lấy” Bấy giờ người phụ nữ kia mới tỉnh táo lại, run rẩy nhận lấy, cô ta mở ra nhìn, là vòng ngọc, hóa đơn, giấy chứng nhận đầy đủ, giá tiền trên đó có thể dọa người ta sợ chết.
“Không… chúng đắt tiền quá, tôi không thể lấy: “Vật ngoài thân thôi mà, nếu cô không thích thì coi như là lấy để nuôi đứa bé này” Cô đã điều tra rõ về cô ta, hoàn cảnh gia đình của cô ta rất tệ, sau khi ly hôn xong, cô ta không thể nuôi nấng con cái một mình. Không phải cô đang xót xa cho người phụ nữ này, mà là đứa bé. Cho dù đứa bé này không phải là con ruột của cô, nhưng cô cũng không nỡ để đứa bé chịu khổ.
Nếu trả thù lao thẳng thừng thì khó tránh khỏi đối phương sẽ thèm muốn, nên cô tặng quà.
“Cảm ơn! Cảm ơn đại ơn đại đức của cô, cả đời này tôi sẽ không quên!” Người phụ nữ kia ôm đứa bé đặt vào trong xe, quỳ phịch xuống đất.
Làm sao cô dám nhận, bèn nhanh chóng dìu cô ta đứng dậy.
€ô giành con của người khác, trả về là lẽ thường tình, làm sao còn để người ta dập đầu cảm ơn?
“Chồng tôi không làm khó cô chứ?” hông có.”
“Thật ra anh ấy không muốn làm hại cô, chỉ là anh ấy muốn bảo vệ tôi mà thôi, cô đừng trách anh ấy nhé. Bây giờ tôi giao đứa bé cho cô, cô tìm một nơi, bắt đầu cuộc sống lần nữa đi” vậy cô có về thăm đứa bé hay không?”
“Không được, để tránh việc tôi nhớ nhung” Cô dịu dàng nhìn đứa bé nằm trong xe em bé, đứa bé đang ngậm một núm vú cao su, mở đôi mắt to như lưu ly nhìn cô như thể là nhận ra cô vậy.
Cô rất muốn sờ gương mặt nhỏ mềm mại của đứa bé, nhưng lại sợ nếu mình còn chạm vào, lòng cô sẽ tiếc nuối không muốn để nó đi. Cuối cùng cô nhịn đau hạ quyết tâm, cố sức nắm chặt tay đè nén ý muốn của mình. Cô không nhìn nó thêm một lần nào nữa, bất chấp xoay người bỏ đi.
Cô vừa quay người lại, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Người giúp việc vừa đi WC một lát, lúc quay về không thấy Hứa Minh Tâm đâu, cô ta sốt ruột đến mức sắp điên lên. Sau khi tìm được cô nhưng không có đứa bé, cô ta không nén được lo lắng sốt ruột mà hỏi: “Bà chủ, đứa bé đâu rồi?”
“Đứa bé nào?”