Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được, Cố Gia Huy đã đáp ứng điều kiện của anh, vì vậy anh ta sẽ không cưới em, em hãy từ bỏ cái suy nghĩ này đi. Dưa chín ép không ngọt, em việc gì phải làm như vậy?”

“Anh… Trong mắt anh chỉ có lợi ích của bản thân, anh chưa bao giờ lo lắng cho em Em là em gái ruột của anh, sao anh có thể đối xử với em như thế! Em không có được thứ mình muốn, cũng nhất định không để anh có được thứ anh cần, trái tim nguyên vẹn đang ở trong tay em, hiện tại em sẽ phá hủy nó…”

Cả đời này, điều duy nhất Cảnh Nguyệt Tây muốn làm chính là lấy Cố Gia Huy.

Chút hy vọng cuối cùng cũng bị Lance hủy diệt, cô ta làm sao cam lòng.

Giờ phút này, cô ta hận không thể trực tiếp giết chết người đàn ông trước mặt này.

Ba mươi năm qua, Cảnh Nguyệt Tây luôn gọi Lance là anh trai, nhưng anh ta lại đối xử với cô ta như vậy!

Vừa nói ra những lời này, Lance liền cho cô ta một cái tát.

Cô ta không kịp phản ứng, bị ngã xuống đất, đôi mắt ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt khó tin, một bên má rất nhanh liền sưng đỏ.

Khóe miệng… Thậm chí còn chảy máu.

Ngón tay cô ta không ngừng run rẩy, nhìn Lance bằng ánh mắt không tin nổi Đây là anh trai ruột của cô ta, nhưng lại ra tay đánh cô ta. Lance không nhận thức được hành động của mình đã đi quá giới hạn, khuôn mặt tức giận nói: “Suốt bao năm nay, anh luôn thận trọng tìm cách để chiếm được Trấn Kettering, hiện tại lại bị em quấy rối. Chuyện tình cảm của phụ nữ sao có thể so sánh với sự nghiệp của đàn ông chứ? Nếu em còn nói hươu nói vượn, đừng trách anh không nể tình cảm anh em. Trái tim nguyên vẹn đã được anh cho người đi lấy, em cho rắng anh là thắng ngốc sao, tỉnh lại đi em gái!”

Lance xoay người rời đi, không thèm nhìn cô ta dù chỉ một lần.

Thất bại trong phút chốc…

Chính là loại cảm giác này.

Kết quả là, cô ta lại may váy cưới cho người khác.

Từ đầu đến cuối, cô ta cũng chỉ là một công cụ của Lance mà thôi Cô ta hận.

Hận Hứa Minh Tâm, hận Cố Gia Huy, hận cả anh trai của mình.

Những người này… Đều đáng chết!

Hứa Minh Tâm biết Cố Gia Huy đã đến Trấn Kettering, cách nơi cô ở không xa, nhưng bản thân không có dũng khí để đi tìm anh Nếu như đã đồng ý với Cảnh Nguyệt Tây, ký giấy trắng mực đen rõ ràng, cô làm gì còn tư cách ở bên cạnh anh.

Buổi sáng khi cô đến nhà Diên giúp cậu luyện tập, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.

Cho tới lúc chạng vạng tối, Diên mời cô cùng ra ngoài ăn cơm, còn nói muốn dẫn cô đến một nơi.

Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp đồng ý.

Sau khi dừng xe ở bờ biển, không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy đưa cô đến bờ biển, bởi xung quanh đây hầu như được bao quanh bởi biển.

Bờ biển rộng, lại không có bóng người.

Trên bãi cát có một bàn ăn, bữa tối cũng đã được chuẩn bị sẵn: “Ở đây…Có gì đặc biệt sao?”

“Cô thử xuống đó nhìn xem”

Cậu ta ngồi trên xe lăn, được Strzyga đứng đăng sau đẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK