Bạch Thư Hân lúc đầu cũng không thích ứng được, rồi cũng chậm rãi buông bỏ.
Bạch Thư Hân đã rất cố gắng để có thể phân biệt được đâu là anh ấy và đâu là Ôn Mạc Ngôn, dù cho có phải nhìn vào gương mặt giống nhau như đúc kia, Bạch Thư Hân vẫn sẽ không bị lẫn lộn.
Buổi sáng thức dậy đôi khi Thiện Ngôn sẽ lừa cô ấy, nhưng chung đụng lâu ngày lại thường xuyên tiếp xúc với nhau, Bạch Thư Hân đã phân biệt được rất rõ những thói quen nhỏ của hai người, nhìn một cái liền biết người tỉnh dậy bên cạnh mình rốt cuộc là ai. Chỉ có điều, có đôi khi Bạch Thư Hân nghĩ, người mình thích là Ôn Mạc Ngôn, nhưng lại qua lại với một linh hồn hoàn toàn khác hẳn với anh ấy, ngầm lại thì đúng thật là khó mà tưởng tượng nổi..
Sau khi ăn xong, cô ấy phát hiện anh ấy vẫn chưa động đũa, thì không khỏi nhưởng mày nói: “Sao anh không ăn? Không phải anh tự mua sao?”
“Nhìn em là tốt rồi, sắc đẹp là bữa ăn!” Anh ấy nâng cắm lên, nói ra những lời mê người.
Anh ấy không đeo kính mắt, cổ áo áo sơmi cũng không cài, mà mở ba cúc áo, lộ ra xương quai xanh mê người khêu gợi, thậm chí còn có thể loáng thoáng thấy có ngực to con…
Cơ ngực?
Anh… Anh ấy đã có cơ ngực rồi, đây là chuyện khi nào?
Thật tình cô ấy không biết mỗi ngày anh ấy đều có tập thể dục, bất kể là nhân cách chính hay là nhân cách thứ hai đều chưa từng lười biếng. “Đẹp mắt không? Muốn sờ à? Cảm xúc cũng tốt
Anh ấy cười hơi tà ác, còn có vẻ trẻ con, rõ ràng là lắm lưu manh đang trêu đùa, nhưng lại làm cho người ta không tức giản chút nào.
Cô ấy nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lũng tùng thu hồi ánh mắt, “Nói bậy… Nói bậy bạ gì đó, tôi còn phải làm việc
Sở có làm sao, tôi là của em mà, hôm nay em không sở tôi, thì ngày mai em cũng muốn đi sở tên phế vật kia, vậy còn không bằng em sờ tôi…
Anh không nói lời gì, bắt được tay nhỏ bé của cô ấy, rồi đè nó trên lồng ngực của mình.
Ngón tay cô ấy như có dòng điện vọt qua, làm cô ấy sợ đến mức nhanh chóng rút tay về, nhưng lại bị anh ấy giữ chặt lại. “Anh… Anh đùa cợt lưu manh…”
“Đối với bạn gái mình, không được tính là đùa cợt lưu manh.”
Anh ấy cười đều nói.
Bạch Thư Hân cảm thấy mình bị đùa giỡn
Cô ấy đỏ mặt tới tận mang tai, bắt đầu ra sức rút tây về
Nhưng vì dùng quá sức, nên thân thể chất vật ngừa ra sau, Thiên Ngôn tay mặt lạnh lê, lập tức ôm eo thon của cô ấy.
Vì vậy, hai người cùng ngã ở trên bàn
Thiên Ngôn nằm trên người cô ấy, một tay chống ở bên cạnh thân thể cô ấy, khóa cô ấy ở trong lòng.
Cô thấy kinh ngạc nhìn người đàn ông ở phía trên đỉnh đầu, hai người nhau áp sát quá gần, tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, phả ở trên mặt. Còn có… Nơi hai thân thể tiếp xúc, nơi đó liên tục không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể của đối phương. Cô ấy khẩn trương trong nháy mắt, muốn đứng dậy thoát đi, nhưng không ngờ lại bị anh ấy cầm cổ lại. “Bạch Thư Hân, chúng ta bên nhau đã bao lâu?”
“Cái gì?”
“Hai tháng này, đã qua bao lâu?”
“Nửa… Nửa tháng. “Nháy mắt nửa tháng đã qua, em… Thích tôi sao?”