“Cái gì?”
Tạ Quế Anh sửng sốt, trong nhất thời hoàn toàn không biết Hắc Ảnh đang muốn làm gì.
Cô chỉ thấy mình thật đáng sợ, giống như là người mất trí.
“Vào đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Hắc Ảnh đột nhiên đè thấp lại, giọng trầm hơn rất nhiều, vậy mà giống giọng nói của Cố Đình Sâm như đúc.
Anh ta bắt chước giọng nói của người khác?
Không cần nhiều sức, Hắc Ảnh rất dễ dàng mở tay của Tạ quân ra, ngay tại thời điểm hai người họ tách nhau ra Hứa Minh Tâm cũng vừa vặn bước vào.
Cô cho rằng Cố Đình Sâm sẽ ở bên trong nhưng lại không thấy mà lại thấy Tạ Quế Anh mặc áo blouse của bác sĩ không khỏi có chút buồn bực.
Vừa mới nấy ô rõ ràng nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm!
“Tạ Quế Anh? Ba đâu?”
“Ông ấy…”
Gô ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.
“Cố lão tiên sinh đang trong phòng nghỉ, ông ấy không biết phải gặp cô như thế nào, trước tiên cô ở chỗ này chờ „ xem.
Không nhanh không chậm Hắc Ảnh mở miệng nói.
Ánh mắt của Hứa Minh Tâm nhìn cửa của phòng nghỉ cách đó không xa, mình ở ngoài cửa có thể nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm cũng không quá nặng lời.
“Cô Quế Anh, phiền cô có thể đi tìm trợ lý của tôi là bác sĩ Hàn không? Tôi cần anh ta phối hợp với tôi để làm kiểm tra”
Hắc Ảnh nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy Tạ Quế Anh hung dữ nhíu mày, tại sao anh ta lại đuổi mình rời đi?
Chẳng lẽ…. Anh ta muốn động thủ với Hứa Minh Tâm?
Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ cam †âm tình nguyện rời đi.
Hơn nữa, chỉ cần phu nhân không gặp chuyện không may ngay dưới mi mắt của mình, vậy thì cũng tốt.
Tạ Quế Anh gật đầu, nhìn Hắc Ảnh thật sâu rồi quay người rời đi.
Sau khi Tạ Quế Anh rời đi, Hứa Minh Tâm nhìn phu nhân yên tĩnh nằm trên giường bệnh nội tâm tràn đầy tự trách.
Buổi sáng Cố Đình Sâm gọi cho cô gọi cô đến bệnh viện, dù sao cũng là bố chồng, không muốn làm ầm lên khó coi như vậy.
Đến bệnh viện nói chuyện cũng tốt, cô cũng muốn hỏi về tung tích của Châu Vũ.
Tạ Quế Anh rời khỏi phòng bệnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Phu nhân…. Vẫn còn chưa tỉnh ư?”
“Quả thật cũng không có vấn đề gì lớn, phu nhân hoàn toàn không phải người thực vật mà chỉ là đang trong tình trạng hôn mê. Chỉ cần tôi tiêm cho bà ấy một liều thuốc trợ tim, bà ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại”
“Thật sự?” Hứa Minh Tâm mở to mắt, câu trả lời này mang đến niêm vui ngoài ý muốn.
“Ừm, mới đầu tôi cũng tưởng là người sống thực vật chỉ là một chứng bệnh, là bệnh viện chẩn đoán sai, thật sự rất có lỗi.”
Hắc Ảnh đứng nghiêm trang, giọng điệu rất lãnh đạm, ra dáng một bác sĩ chính hiệu.
Sau khi tiêm xong anh ta nói: “Phu nhân cần mười phút nữa mới có thể tỉnh lại, tôi đi xử lí việc khác trước đã, cô ở đây canh chừng bệnh nhân.”
Tạ Quế Anh sửng sốt, trong nhất thời hoàn toàn không biết Hắc Ảnh đang muốn làm gì.
Cô chỉ thấy mình thật đáng sợ, giống như là người mất trí.
“Vào đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Hắc Ảnh đột nhiên đè thấp lại, giọng trầm hơn rất nhiều, vậy mà giống giọng nói của Cố Đình Sâm như đúc.
Anh ta bắt chước giọng nói của người khác?
Không cần nhiều sức, Hắc Ảnh rất dễ dàng mở tay của Tạ quân ra, ngay tại thời điểm hai người họ tách nhau ra Hứa Minh Tâm cũng vừa vặn bước vào.
Cô cho rằng Cố Đình Sâm sẽ ở bên trong nhưng lại không thấy mà lại thấy Tạ Quế Anh mặc áo blouse của bác sĩ không khỏi có chút buồn bực.
Vừa mới nấy ô rõ ràng nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm!
“Tạ Quế Anh? Ba đâu?”
“Ông ấy…”
Gô ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.
“Cố lão tiên sinh đang trong phòng nghỉ, ông ấy không biết phải gặp cô như thế nào, trước tiên cô ở chỗ này chờ „ xem.
Không nhanh không chậm Hắc Ảnh mở miệng nói.
Ánh mắt của Hứa Minh Tâm nhìn cửa của phòng nghỉ cách đó không xa, mình ở ngoài cửa có thể nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm cũng không quá nặng lời.
“Cô Quế Anh, phiền cô có thể đi tìm trợ lý của tôi là bác sĩ Hàn không? Tôi cần anh ta phối hợp với tôi để làm kiểm tra”
Hắc Ảnh nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy Tạ Quế Anh hung dữ nhíu mày, tại sao anh ta lại đuổi mình rời đi?
Chẳng lẽ…. Anh ta muốn động thủ với Hứa Minh Tâm?
Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ cam †âm tình nguyện rời đi.
Hơn nữa, chỉ cần phu nhân không gặp chuyện không may ngay dưới mi mắt của mình, vậy thì cũng tốt.
Tạ Quế Anh gật đầu, nhìn Hắc Ảnh thật sâu rồi quay người rời đi.
Sau khi Tạ Quế Anh rời đi, Hứa Minh Tâm nhìn phu nhân yên tĩnh nằm trên giường bệnh nội tâm tràn đầy tự trách.
Buổi sáng Cố Đình Sâm gọi cho cô gọi cô đến bệnh viện, dù sao cũng là bố chồng, không muốn làm ầm lên khó coi như vậy.
Đến bệnh viện nói chuyện cũng tốt, cô cũng muốn hỏi về tung tích của Châu Vũ.
Tạ Quế Anh rời khỏi phòng bệnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Phu nhân…. Vẫn còn chưa tỉnh ư?”
“Quả thật cũng không có vấn đề gì lớn, phu nhân hoàn toàn không phải người thực vật mà chỉ là đang trong tình trạng hôn mê. Chỉ cần tôi tiêm cho bà ấy một liều thuốc trợ tim, bà ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại”
“Thật sự?” Hứa Minh Tâm mở to mắt, câu trả lời này mang đến niêm vui ngoài ý muốn.
“Ừm, mới đầu tôi cũng tưởng là người sống thực vật chỉ là một chứng bệnh, là bệnh viện chẩn đoán sai, thật sự rất có lỗi.”
Hắc Ảnh đứng nghiêm trang, giọng điệu rất lãnh đạm, ra dáng một bác sĩ chính hiệu.
Sau khi tiêm xong anh ta nói: “Phu nhân cần mười phút nữa mới có thể tỉnh lại, tôi đi xử lí việc khác trước đã, cô ở đây canh chừng bệnh nhân.”