“Biết là tốt, tôi không mong cô đem lại cho tôi bắt cử phiền phức gì. Đợi đến nữa cả nhà cùng ngồi xuống thi cũng đừng khiến cho người khác phải cười nhạo, Lúc bữa tiệc bắt đầu, cô sẽ đi với tôi để đến xin lỗi ông cụ Trinh.
“Con không đi.”
Hứa Minh Tâm đứng thẳng lưng, cô nói ra từng chữ rõ ràng.
Hứa Văn Mạnh nghe vậy thì cũng cau mày, không vui.
“Văn Mạnh, ông xem đứa con gái nhỏ của ông đi. Nó vẫn còn chưa gà vào nhà họ Cổ mà đã dám cãi lại bổ như thế. Con gái đúng là nuôi tôn cơm, chúng nó đến khi đủ lông đủ cánh rồi thi lập tức bay đi.”
“Chủ Thắng, châu chỉ là một người ngoài nhưng cháu không nghe được những lời như thế. Tính khí của Hứa Minh Tâm càng ngày càng lớn, đúng là có người ở đằng sau chống lưng nên khác hẳn, dám nói chuyện với bố mình như thế.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lại thấy hơi buồn cười.Cô đã làm gì chứ?
Cô mới chỉ nói có ba chữ, nêu ra ý kiến của mình chứ cô cũng chẳng nói cái gì láo lếu bắt hiểu cả.
“Lâm Thanh Loan, đây là chuyện của gia đình tôi thì liên quan gì tới cô? Nhà cô ở cạnh biển nên cô muốn quàn nhiễu thứ như vậy sao? Hay là tôi tặng cho cô một giải thưởng luôn nhi?”
Sự chịu đựng của Hứa Minh Tâm cuối cùng đã bi phá vỡ tan tành.
Bác trai, bác gái, Cổ Yên và Cố Gia Huy đều nói rất đúng.
Con ngựa giỏi thì luôn bị người ta cưỡi còn người hiển lành thi luôn bị người khác bắt nạt.
Cô nhẫn nhịn một lần thi bọn họ lại tường rằng cô yếu đuối dễ bắt nạt.
Bây giờ thi cô có gì phải sợ chứ?
Cô sợ sản nghiệp của nhà họ Cố không đủ lớn hay người đàn ông của cô sẽ không ra mặt giúp cô?
Đúng là cô dựa vào đàn ông đấy, như thể thi có làm sao chứ?
Có bản lĩnh thì mấy người bọn họ cũng đi tìm
những người đàn ông như Cố Gia Huy mà dựa vào
diVậy nên, dựa vào đàn ông cũng không có gì xấu cà, người đàn ông này cũng là do cô tự mình đi tim.
Lâm Thanh Loan nghe thấy câu đó thì cũng tức giận.
“Cô… cô nói lại một lần nữa xem nào.”
Cô ta chỉ tay vào mũi của Hứa Minh Tâm, cả mặt đỏ phừng phừng vì giận dữ.
Liên quan đếch gì tới cô?”
Câu trả lời của cô dúng là rất ngang ngược nhưng rất có hiệu quả.
“Cô.. chú Thắng, chủ nhìn con gái mình xem cô ta vừa nói gì đi? Nếu như người khác nghe được thì còn tường nhà họ Hửa không biết day con cái.”
Hứa Văn Mạnh nghe xong câu đó thì sắc mặt rất khó coi.
Lúc đầu ông ta còn e sợ một chút thể lực của Cố Gia Huy và đôi vợ chồng không nói lý lẽ nhà họ Ngôn kia.
Nhưng lúc này, là một người chủ gia đình, lại làm một người bố, bị Hứa Minh Tâm thẳng thừng từ chối như vậy trước mặt nhiều người, ông ta thấy minh phải đứng ra nói gì đó.
Cho dù Cố Gia Huy có tìm đến ông ta thì ôngta cũng có cái lý của minh.