Người tổ chức đến hỏi thăm, Thiện Ngôn vội nói: “Đừng làm loạn nữa, nếu không thì món quà của Cố Cố sẽ mất đó! Chúng ta đều là người lớn rồi không được để con cái thất vọng”
“Cố Cố?” Lúc này thì cô ấy mới nghĩ đến con cái, nghiến răng nghiến lợi: “Anh chờ đó cho tôi, chờ đến khi sự kiện kết thúc, xem tôi làm sao xử lý anh!”
“Nếu tôi sớm biết điều đó thì sẽ không lắm mồm!”
Cả hai đi đến hiện trường thi đấu trò chơi ăn một quả táo cho đến khi chỉ còn lại lõi của hai vợ chồng, ai ăn xong trong thời gian ngắn nhất sẽ chiến thắng.
Ba vòng đầu tiên đều là vị trí đầu tiên, vì vậy họ có thể trực tiếp đến vòng cuối cùng.
Bạch Thư Hân nhìn Thiện Ngôn đang cười trước mặt mình, muốn đấm cho anh ta một đấm, tốt nhất là có thể làm cho anh ta ngất đi.
“Hãy kiềm chế cảm xúc của mình, đừng để Cố Cố phải thất vọng”
“Không kiếm được quà, tôi liền băm anh thành trăm mảnh!”
“Vậy thì cần phối hợp tốt đúng không? Chút nữa chúng ta cùng nhau giữ nó lại, em không được nhúc nhích cứ để anh ăn trước, sau đó anh giữ cho em ăn”
“Tôi hiểu rồi, nhiều lời quá”
“Anh đây không phải là sợ em hành động theo cảm tình à?” Anh cười ngượng nghịu.
Khi trọng tài thổi còi, hai người bắt đầu gặm táo, một bên cứng rắn đè nó lại một bên gặm, hiệu quả quả thực cao hơn rất nhiều.
Ít nhất thì quả táo cũng sẽ không đưa qua đưa lại.
Tốc độ của mọi người cũng đang dần tăng tốc.
“Có vẻ như bố mẹ của bạn nhỏ Cố Cố của chúng ta rất có ưu thế.
Hai người có vẻ như có thể nhìn ra điểm mấu chốt, có vẻ cũng rất hiểu nhau. Có vẻ như tình cảm giữa hai vợ chồng rất sâu sắc, đáng được khen ngợi!”
Trọng tài nhìn lần thứ hai, không khỏi nói.
Khi nghe thấy điều này thì Thiện Ngôn mỉm cười hạnh phúc, trong khi Bạch Thư Hân thì cứ trợn mắt khinh thường.
Hai người họ lại giành chiến thẳng, khoảnh khắc trọng tài tuyên bố chiến thắng thì Bạch Thư Hân vui mừng như vỡ òa.
Đúng lúc này thì Thiện Ngôn bất ngờ đi đến và hôn lên môi cô ấy.
Cô ấy sững người.
Thiện Ngôn liếm liếm môi, gỡ vụn táo ra khỏi khóe miệng và thưởng thức nó một cách thích thú.
“Táo ngon quá.”
Anh ta mỉm cười tự nhiên với cô.
“Thiện Ngôn!”