Dần dần, ngôi nhà này trở nên hòa thuận vui vẻ hơn.
Trước đây anh vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người cô độc, ở đây đối với bản thân mà nói, chỉ là một ngôi nhà băng mà thôi.
Người bên cạnh làm bạn lâu nhất là chú An còn có Khương Tuấn, trừ hai người đó ra anh rất ít khi giao tiếp với người ngoài.
Bây giờ anh trở thành quen thuộc, tính tình cũng trở nên ôn hòa một cách đặc biệt tốt.
Loại cảm giác này… rất tốt, làm anh cảm thấy rất thoải mái.
Trong nhà rất âm cúng, có nói có cười, có vẻ rất náo nhiệt.
Sau khi ăn xong buổi tối, Khương Tuấn thuận đường đưa Ôn Mạc Ngôn về.
Hứa Minh Tâm đưa Cố Cố đi ngủ trước.
Cô Cố Cố biết cô sống trong viện, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao chuyện này nói với trẻ con cũng không tốt.
Vẫn may cơ thể của côn vẫn còn trong sạch, nếu không bản thân cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Mặc dù Cố Gia Huy không ghét bỏ, nhưng mà bản thân cô không cách nào chấp nhận được.
Trên bụng của cô, còn có một khối hồng ban, chỗ ấy tụ huyết nghiêm trọng, ở dưới lớp da, đã không thể phân tán được nữa.
Dấu vết này, ẫn luôn lưu lại trên cơ thể.
Giống như là đang nhắc nhở cô, sự tra tấn mà bản thân phải chịu ngày hôm đó thật tâm thường.
Cô vẫn may là hôn mê bất tỉnh, nếu không sợ là muốn cắn lưỡi tự sát.
Nếu như chết rồi, cũng không nhìn thấy được Cố Gia Huy.
Cố Cố rất nhanh đã ngủ, Cố Gia Huy vẫn chưa rời khỏi phòng đọc sách.
Cô đi xuống giường, đi đến phòng vệ sinh, vén vạt áo lên, nhìn thấy khối hồng bàn trên bụng bóng loáng bằng phẳng.
Đâm vào, đã không còn đau nữa, nhưng không thể phân tán được..
Rất xấu…
Cố Gia Huy cũng không biết, không ghét bỏ.
Cô còn nhớ có bốn cái cuồn cuộn, nhưng Cố Gia Huy nói chỉ có một, cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cô rất ảm đạm buồn bã, rất sợ Cố Gia Huy ghét bỏ bản thân.
Cô đang miên mang suy nghĩ, không ngờ rằng cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị mở ra.
Cô vừa rồi đang suy nghĩ miên mang, đều không chú ý tiếng bước chân bên ngoài.
Cô nhìn thấy Cố Gia Huy trong gương, trong lòng hỗn loạn, luống cuống tay chân kéo áo xuống.
“Anh đến rồi, là muốn tắm rửa sa Vậy em nhường anh là được rồi.” Cô ba chân bốn cảng muốn rời khỏi, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt, trực tiếp đem cô đặt ở nơi sạch sẽ trên chỗ rửa tay. Lưng cô áp vào mặt gương lạnh, trái tim thoáng chốc run nhẹ…
“Anh…”
Cô còn chưa nói xong thì bàn tay to lớn của QuýGia Huy đã sắp vén vạt áo của cô lên.
Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, giữ chặt lại.