Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô, HứaGia Huy thật sự yên tỉnh lại.
Ban đầu là Hứa Minh Tâm nắm tay anh, nhưng không biết từ khi nào, anh lại nằm lại bàn tay nhỏ của cô, không để cô rời xa.
Hứa Minh Tâm nằm xuống, dựa vào người anh.
Trong khoang mũi truyền tới hơi thở của anh, chớp mắt khiến cô vô cùng yên lòng. Nửa đêm, Cổ Thnahf Trung đã hạ sốt, anh ngủ thẳng tới mười giờ ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, trong phòng bệnh nào có bóng hình Hứa Minh Tâm.
Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, anh lập tức nhảy khỏi giường, ngay cả dép cũng không đi vào.
Khương Anh Tú đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Cố Gia Huy. “Ông chủ…”
“Hứa Minh Tâm đâu?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
“Cô Hứa xuống lầu mua hoa rồi, cô ấy nói trang trí lại phòng bệnh như vậy sẽ khiến tâm trạng bệnh nhân tốt hơn chút.”
Cố Gia Huy nghe vậy thì đẩy anh ta ra, lập tức chạy về phía thang máy.
Hứa Minh Tâm đã có thể xuất viện rồi, có thể thay quần áo bệnh nhân ra.
Cô muốn mua chút hoa tươi về, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của hoa tươi cũng giúp ích cho sự hồi phục của bệnh nhân.
Nếu như Cố Gia Huy tỉnh lại, nhìn thấy một đống hoa tươi, anh nhất định sẽ rất vui.
Cô vừa chọn xong, còn chưa kịp gói lại, phía sau đã truyền tới giọng nói quen thuộc: “Hứa Minh Tâm.”
Hứa Minh Tâm quay người nhìn qua, chỉ thầy Cố Gia Huy mặc quần áo bệnh nhân, anh đứng ở cổng bệnh viện đối diện với đường lớn.
Cơ thể anh vẫn còn yếu ớt, vậy nên bước đi của anh không được ổn địng cho lắm.
Thậm chí ngay cả dép anh cũng không kịp xỏ vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cô thắt chặt lại.
Cô đang định lao qua, nhưng Cố Gia Huy lại gọi cô lại. “Em đừng động đậy, đứng ở đó, anh đi qua.”
Anh vội vàng nói.
Sau đó anh nhìn xe ở hai bên đường, xuyên qua hàng người, băng qua đường.
Tốc độ đi của anh không phải quá nhanh, những mỗi bước chân đều có thể nhìn ra được sự gấp gáp.
Cuối cùng anh cũng đi tới trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt, dường như sợ cô sẽ lập tức biến mất trong một giây vậy.
Trái tim cô mềm nhũn lại, bàn tay nhỏ cũng ôm lại anh. “Cố Gia Huy, sao anh lại xuống đây?”
“Anh không nhìn thấy em nên rất lo lắng.” Cố Gia Huy nói từng câu từng chữ.
Anh ôm cô rất lâu, cuối cùng Hứa Minh Tâm đẩy anh ra trước.
Cơ thể anh vẫn còn rất yếu, nên nhanh chóng quay về giường nằm thôi.
Cô lập tức thanh toán Người bán hoa còn cười nói: “Vợ chồng nhỏ hai người đúng là ân ái mặn nồng gớm nhỉ, đúng là ngưỡng mộ quá mà.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, cô hơi ngại ngùng.
Cô dìu Cố Gia Huy về phòng bệnh. “Sao ngay cả dép anh cũng không đi mà lại chạy ra ngoài thế hả?”
Hứa Minh Tâm hơi nổi giận nói.
Cô lấy giấy ướt ra lau cho anh, sau đó dìu anh lên giường.