“Vậy chẳng phải là em rất mất mặt sao?”
Sắc mặt Hứa Minh Tâm đỏ lên, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Đúng là mất mặt đến tận nước ngoài mà.
Cố Gia Huy cười cười, nghĩ đến vụ án kia, nhéo nhéo gương mặt cô rồi nói: “Hợp đồng này của Thanh Vân rất khó giải quyết, anh phải mau chóng qua đó chuẩn bị. Lần này đi có lẽ sẽ tới nửa tháng, đúng là anh rất không yên lòng về em.”
“Anh sẽ cắt đứt liên lạc sao?”
Hứa Minh Tâm lo lắng, cánh tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của anh.
. Chap 𝓂ới luô𝓃 có tại TRÙM TRU𝑌ỆN.VN
Cô nhớ tới lần trước Cố Gia Huy mất tích, dường như bốc hơi khỏi cuộc sống này.
Cô cảm thấy rất bất an, sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.
Không rõ tung tích của anh, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.
Cô không hy vọng nó xuất hiện lần thứ
Cô đã sinh ra tính ỷ lại vào anh hai.
Cố Gia Huy bắt gặp đôi mắt đầy mờ mịt của cô, bên trong đều là bất an.
Anh hơi hơi đau lòng, bàn tay to đẩy tóc mái ở giữa trán cô ra rồi nói: “Lần này sẽ không cắt liên lạc, nếu anh thất hứa với em, thiên lôi sẽ đánh vào đầu anh.”
“Lời thề không đủ nặng!”
“Anh thật kỳ lạ, nam nữ chính trong phim truyền hình không phải là như vậy.”
“Anh cũng không ngốc, trên phim truyền hình chỉ cần nam chính thề độc một câu, nữ chính sẽ đau lòng lấp kín miệng anh ta. Nói, đừng thề độc như vậy, em tin tưởng anh!”
“Làm ơn đi, loại phim không có chỉ số thông minh này em đã không xem từ lâu rồi, em đã xem phim cung đấu rất nhiều năm rồi. Huống hồ, anh là người đã có vết xe đổ, danh dự của anh đối với em không được tốt lắm đâu!”
“Vậy em nói xem, anh phải thề như thế nào? Thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được sao?”
“Nếu anh thất hứa với em, vậy thì em cũng sẽ thất hứa! Xem ai sợ ai!”
“Đúng là sợ em rồi” Cố Gia Huy mềm lòng, ôm cô vào trong lòng.
Buổi tối Cố Gia Huy lên máy bay, Hứa Minh Tâm giúp anh thu dọn đồ đạc. Anh đột nhiên phải đi, đúng là có chút tiếc nuối.
Cô đưa anh đến sân bay, thời gian kiểm tra an ninh sắp tới rồi.
“Anh phải đi rồi, liên lạc qua điện thoại nhé. Anh không đưa Khương Tuấn đi theo, cho anh ta ở lại chăm sóc em. Nhớ phải ngoan ngoãn đấy.”
“Chờ một chút!”
Hứa Minh Tâm siết chặt bàn tay nhỏ, lấy hết can đảm, nhón mũi chân nhanh chóng hôn nhẹ lên cánh môi anh.
Ngay sau đó, gò má cô đỏ bừng.
“Đây là đánh dấu, che đánh dấu của em lại, anh chính là người của em. Em biết ở nước ngoài có rất nhiều em gái tóc vàng mắt xanh, dáng người tốt, chỗ lồi chỗ lõm! Nhưng mà toàn bộ những người đó không liên quan gì tới anh, anh là người có gia đình, anh phải nhớ kỹ ở nhà anh còn có cô vợ sắp cưới đang gào khóc đòi anh đút cơm, có biết chưa?”
Hứa Minh Tâm nghiêm trang nói.