Không biết lấy đâu ra sức lớn như vậy, cô thoát khỏi lưng anh, nặng nề ngã xuống đất, điều này cũng khiến anh cảm thấy thật rất tệ.
Anh vội vàng đỡ cô dậy nhưng lại không ngờ cô hất tay anh ra.
“Đừng đụng vào em, anh cũng là người xấu. Em không muốn về nhà, không muốn bị người ta quan tâm… em không sao, em có thế cự tuyệt quá khứ, em không dễ bị tổn thương như vậy… Nhưng tại sao trong mắt mọi người em lại thành kẻ đáng thương đến vậy… “
“Anh tin em có thể tự đứng dậy. Em là ai?
Em là Cố Yên dám yêu dám hận. yêu được bỏ được, tự do, mạnh mẽ…”
“Anh tin em, em cũng phải tin tưởng anh.
Chúng ta không về nhà. Anh đưa em đi một chỗ khác uống rượu say thật say?”
“Đây… đây mới là anh em tốt của em”
Cố Yên đứng dậy vỗ vai anh, ngay sau đó ngoan ngoãn đi theo anh lên xe.
Không lâu sau, trên xe, cô đã nôn mửa.
Xe bẩn đến độ không thể chở người được nữa. Tình cờ gần đó vừa có một khách sạn, anh chỉ có thể đưa cô lên phòng.
Sau đó anh quay người ra ngoài gọi phục vụ đến giúp cô tắm rửa thay quần áo.
Đợi bên trong dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi anh mới đi vào.
Mùi rượu trên người cô bay đi không ít, mặc một chiếc áo tắm rộng, nằm cuộn tròn trên giường, giống như một đứa trẻ khuyết thiết cảm giác an toàn Anh đắp chăn bông lên cho cô, nói: “Cố Yên, tại sao anh lại không thể nhẫn tâm với em được chứ?”
Anh đang tự nói chuyện với chính mình, nhưng không ngờ Cố Yên nắm lấy cánh tay anh, kéo anh xuống gần.
“Đừng rời xa em, xin anh đấy… đừng rời xa em mà”
Một người luôn cứng đầu và mạnh mẽ như Cố Yên, cũng chỉ có thể mơ ngủ mới có thể thận trọng từng tý nói ra chữ “Xin” này.
Giờ phút này, cô ấy yếu ớt như vậy.
Lý Hoàng Pháp mềm lòng, xoa xoa lên đầu cô, nói: “Anh sẽ không đi đâu hết, sẽ ở đây canh em ngủ”
“Anh có yêu em không?”
“Yêu, tất nhiên anh yêu em rồi!”
“Vậy….vậy tại sao anh lại đẩy em ra?
Lệ Nghiêm…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hai chữ cuối cùng rơi vào tai anh, thân thể hẳn kịch liệt cứng đờ.
Đồng tử của anh ta co rút lại, không thể tin được mà nhìn Cố Yên.
Những lời này như một lưỡi dao sắc bén mãnh liệt đâm vào tim anh.
Khoảnh khắc đó, anh cười khổ một tiếng.
Quả nhiên anh đang năm mơ giữa ban ngày, nghĩ rằng cô đang nói với mình những lời ở đáy lòng.
Thực tế thì cô nghĩ anh là Lệ Nghiêm.
Anh cũng không còn cách nào tiếp nhận cái ôm cua cô nữa, anh không muốn làm thế thân của Lệ Nghiêm.