Nhưng đợi một lúc lâu thì không nghe thấy tiếng động gì nữa, e là hai người đã sớm làm hòa với nhau rồi.
Anh ấy nở nụ cười, quay lưng bỏ đi mà cảm thấy trong lòng cô đơn trống trải.
Anh ấy cũng hy vọng người đó xuất hiện, cùng anh ấy nói linh tỉnh hay cãi vã một trận cũng được, như thế cuộc sống trôi qua mỗi ngày sẽ bớt khó khăn hơn nhiều.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng Hứa Minh Tâm bị ôm ra ngoài.
Cố Gia Huy còn nói một cách tràn đầy đắc ý: “Em còn muốn cãi nhau với anh không?”
“Không… không cãi nữa.”
“Ngoan, gọi ông xã nghe xem nào.”
“Anh… anh ức hiếp người quá đáng” Người nào đó bắt đầu xù lông lên, như là con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi vậy.
Cô tức giận phồng má lên, nhưng lại khiến anh cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Anh không muốn chinh phục thế giới, phục người phụ nữ này.
“Vừa rồi anh vẫn chưa ăn no…”
, anh chỉ muốn chinh Cố Gia Huy còn chưa nói xong thì thái độ của Hứa Minh Tâm đã thay đổi ngay lập tức. Rõ ràng là cô vô cùng tức giận nhưng vẫn nũng na nững nịu mà gọi: “Ông xã, xin anh đó, việc này xem như xong được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, em… em sẽ bị vắt kiệt sức lực mất” “Khụ khụ… Ai dạy cho em mấy câu không trong sáng này?”
“Chẳng lẽ em lại có thể vắt kiệt anh sao?” Hứa Minh Tâm thở hổn hển mà nói.
“Những lời này chỉ có thể nói trước mặt anh, nếu như nói trước mặt người ngoài thì người ta sẽ nói em không biết xấu hổ và tùy tiện đấy”
“Biết rồi, chuyện như thế này… Em cũng không tiện đem ra nói.
Người ta ai cũng đều giàu có, đất nhiều trâu cày không hết còn em thì hay rồi, chết tiệt, sắp nghèo rớt mồng tơi rồi!”
Cố Gia Huy nghe cô nhóc này càu nhàu thì không biết phải nói sao nhưng khóe miệng lại nở nụ cười rất dịu dàng.
Anh dắt cô về lại nơi ở, đích thân xuống bếp để đãi công cô.
Trên bàn ăn, anh do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn nói: “Anh hi vọng em đừng đi, anh hứa với em anh sẽ sống sót trở về, có được không?”
“Nếu như anh đã có thể hứa với em sẽ sống sót trở về vậy sao anh lại sợ em đi theo anh?”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì mím môi rồi chọn cách im lặng.
Anh không trả lời, Hứa Minh Tâm nói giúp anh.
“Thật ra anh không thể chắc chắn một trăm phần trăm, anh cũng chỉ đang đánh cược. Nếu đã như vậy thì em không thể để một mình anh đặt cược lớn như thế, em phải đi cùng anh. Sớm biết như vậy thì chúng ta nên tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống, vì hôn lễ kiểu truyền thống có lời thề như thế này”
“Không cầu được sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng xin được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày”
“Đó là lời thề trước đây của anh em với nhau…”