Ông ta nói sẽ đến cưới bà ấy, nhưng bà ấy chở đến cuối cùng vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín, cuối cùng cũng biết ông ta đã xảy ra tai nạn xe cộ, ô tô nổ mạnh, chết oan chết uống.
Cảnh sát nhân dân điều tra, quy vào loại sự cố ngoài ý muốn, bà ấy cũng bị chấn thương tâm lý một thời gian dài, Sau khi bà ấy vẫn chưa gượng dậy nổi, thì có được mối quan hệ với Ngôn Dương.
Bà ấy và Ngôn Dương từng có vài lần duyên phận, nhưng cũng không thân quen.
Mới đầu bà ấy cho rằng ông ấy là vì tình cảm của Ngôn Minh Hi, nên mới có thể tự mình phá lệ chăm sóc cho bả, trong một lần đi dự tiệc và say rượu, hai người đã hồ để xảy ra quan hệ.
Sau đó không lâu thì có Ngôn Hải. Bà ấy vì con trai, bất đắc dĩ gả cho Ngôn Dương chỉ trong vòng ba tháng, vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không yêu ông ấy, nhưng không ngờ dưới sự chăm sóc hết mình của ông ấy, bà ấy vẫn mềm lòng Gặp lại người yêu ngày xưa, sao bà ấy có thể không kinh ngạc chứ?
Lần trước khi nhận được điện thoại, bà ấy còn tưởng rằng là điện thoại gọi trêu chọc, không ngờ… thật sự là ông ta?
Sao ông ta lại biến thành như “Vụ tai nạn xe cộ kia là đích thân chồng của em thiết kế, cậu ta muốn anh chết. Nhưng không ngờ anh mạng lớn, vậy mà lại sống lại ở trong nhà xác, bác sĩ đều nói anh là một kỳ tích. Anh mua chuộc bác sĩ, tùy tiên tìm một thi thể nam khác, châm lửa đốt nhà xác, lúc này mới giữ được tính mạng.”
“Nhưng mà anh đã bỏ lỡ thời gian thay đổi da thịt, hiện giờ anh biến thành dáng vẻ người không người quỷ không quỷ này rồi. Thẩm Thanh, mấy năm nay, sở đi anh kéo dài hơi tàn này là vì em!”
“Ngôn Dương? Sao lại là anh ấy? Anh ấy sẽ không làm thế Thẩm Thanh khiếp sợ nhìn Ngôn Dương, mà ông ấy cũng đang nhìn bà, trong ánh mắt là một thứ gì đó mà bà ấy không tài nào hiểu nổi.
Có thù hận, có từ trách, có áy náy.
Ngôn Minh Hi nghe được lời này, cười nhạo một tiếng, xoay người nhìn về phía Ngôn Dương: “EM trai của anh, em không có ý định giải thích cho bàn thân mình một chút sao? Em có dám nói cho Thẩm Thanh, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì không? Em chỉ là một đứa con thứ không đáng chú ý, kẻ sau vượt người trước, mưu sát anh trai ruột của mình, giành lấy quyền kế thừa. Em chiếm hữu người của nữ của anh, nuôi con trai anh. Những thứ đó không phải đều nên trả lại cho anh rồi sao?”
“Con trai? Lời này của anh là có ý gì?”
Thẩm Thanh mất khống chế, nắm chặt quần áo của Ngôn Minh Hi.
Ngân Minh Hi kích động nói: “Ngôn Hải là con của chúng ta mà! Anh đã cho làm kiểm tra DNA rồi, là con của anh, không thể nào nhẩm được Lời này giống như sét đánh thẳng vào đầu.
Thân thể Thẩm Thanh run rầy, cũng may Hứa Minh Tâm với vàng đỡ được, mới không khiến bà ấy ngã xuống đất.
Lời nói này không thể nghi ngờ là một đà kích rất to lớn.
Bà ấy cho rằng con là của bà ấy và Ngôn Dương, lúc trước còn oán hận Ngôn Dương, cho rằng đàn ông làm loạn khi say đều là lấy cớ, rõ ràng là có ý Không ngờ, đứa nhỏ này lại là của Ngôn Minh Hi Vì sao?
Vì sao ông ấy không nói cho mình biết?
Thẩm Thanh nhìn thẳng về phía Ngôn Dương, phát hiện khỏe mắt ông ấy đã thấm nước mắt.
Bọn họ là vợ chồng hơn hai mươi năm, bà ấy quá hiểu rõ tính cách của Ngôn Dương, có thể đổ máu, tuyệt đối sẽ không rơi lệ.
Nhưng mà, bây giờ khoé mắt ông ấy lại có nước mắt, đau đớn nhìn mình.
Bà ấy há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó, nhưng lại không phun ra nổi một chữ.
Trong cổ họng giống như bị mắc một sợi bông, nóng rất chua xót, khiến bà ấy khó có thể mở miệng.