“Đương nhiên là tôi đau lòng, nhưng tôi càng căm giận hơn, căm giận không lật đổ được cô! Tôi đã hy sinh nhiều như vậy rồi, con đĩ như cô sao vẫn chưa chịu chết?”
Hứa An Kỳ vô cùng tức giận, tóm lấy bình hoa trên tủ đầu giường, hung hăng đập xuống đất.
Hứa Minh Tâm vội vàng né tránh, nhìn mảnh thủy tinh vỡ vụn đó, cô cảm thấy Hứa An Kỳ không còn thuốc chữa rồi.
Tự mình làm thì tự mình lãnh hậu quả, đã vậy còn không biết kiểm điểm bản thân, đúng là một con điên.
“Hứa An Kỳ, tôi biết lúc trước chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn, từ lớn đến nhỏ chị đều ức hiếp tôi, tôi cũng phản kháng không được. Bây giờ tôi có sức mạnh rồi, tôi cũng chưa từng xem chị là kẻ thù. Chị đối xử hòa nhã với tôi, tuyệt đối tôi sẽ không làm khó chị một chút nào. Nhưng lòng dạ chị hẹp hòi, chị không rộng lòng với tôi được.”
“Bây giờ chị biến thành bộ dạng này, đều do chị tự chuốc vạ vào mình, không trách người khác được! Nếu chị không có ác độc như thế, ngày tháng bây giờ của chị sẽ sống dễ dàng hơn nhiều. Không phải tôi hại chị, là tự chị hại mình, từng bước ép chị đến hoàn cảnh bây giờ!” . Chí𝗇h chủ, 𝐫ủ bạ𝗇 đọc ch𝙪𝗇g _ T𝐫𝖴 mt𝐫𝙪𝘆ệ𝗇.𝖵N _
“Cô bớt ở đó nói dong nói dài, nói bậy bạ với tôi! Hứa Minh Tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, con đĩ như cô, xuất thân thấp hèn mà cũng muốn ngồi lên đầu tôi. Cô chẳng qua tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn tôi mà thôi, người đàn ông của cô có bản lĩnh, còn người đàn ông của tôi không có bản lĩnh mà thôi!”
Hứa An Kỳ không chịu thua, đẩy hết mọi vấn đề vào nguyên nhân chủ quan.
Trước giờ cô ta không chịu nhận cái sai của mình.
Sao cô ta lại có lỗi!
Cô ta là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Hứa, thì phải ở trên cao, sao có thể bị một đứa con riêng giẫm đạp lên đầu mình như vậy?
Cô ta không chịu đựng nổi cảm giác như vậy, cho nên cho dù phải dốc hết sức mình, thì cũng phải lôi cô xuống.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Hứa Minh Tâm sống dễ dàng đâu!
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì cười giễu cợt, giống như nghe một chuyện cười động trời vậy.
Cô nghiêm giọng nói: “Hứa An Kỳ, chị đừng có quên, lúc đầu chị với Cố Tử Vị chưa công khai yêu nhau. Người mà ông cụ Cố muốn là chị, là chị đã chọn Cố Tử Vị, từ bỏ Cố Gia Huy, đẩy một người vừa mới đón sinh nhật lần thứ mười tám như tôi ra!” Lời này làm cho Hứa An Kỳ câm như hến.
Đúng thế….
Cố Gia Huy ưu tú như vậy, vốn dĩ cô ta có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, cô ta đã chọn Cố Tử Vị.
Lúc đó không ai ngờ được, Cố Gia Huy vừa xấu vừa kỳ dị lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, trở thành con người làm mưa làm gió, khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Sắc mặt Hứa An Kỳ tái nhợt, không được một câu nào.
Đúng vào lúc này, ở chỗ cửa truyền đến giọng của Cố Gia Huy.