Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu, cháu nói như vậy, ý muốn nói †a nhân tâm không có tình nghĩa, không để ý đến sống chết của nhà họ Cố, phải không?”

Bàn tay bỗng giơ lên cao, rồi hạ xuống mang theo chút gió…

Hứa Minh Tâm không né tránh, đôi mắt ươn ướt nhìn bà ta, rơm rớm nước mắt.

Tay của dì đã đến bên mặt của cô, song dù có thế nào cũng không hạ xuống được.

Cuối cùng, Quý Thiên Kim nghiến răng siết chặt nắm tay, quay lưng lại, sợ nếu mình nhìn tiếp, thì sẽ bị tức chết.

Đúng, cô nói đúng rồi, phụ nữ nhà họ Quý đều rất cứng đầu, từ trong xương cốt mà ra.

Đã nhận định người đàn ông nào, thì cả đời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

. Mà cái giá phải trả… cũng đều rất lớn.

Bạch Nhược Minh Lan đã mất, mà Ngọc Diệp cũng đã mất, còn mình thì sao chứ? Không thể sinh con, lãng phí hai mươi năm thanh xuân một cách vô ích, dùng để giận dõi với Tân Nhâm Thành.

Mà bà ta nhìn thấy Hứa Minh Tâm như vậy, dù sao thì cũng muốn làm điều gì đó, không muốn để cô phải giãm lên vết xe đổ.

Nhưng dường như bà ta đã sai rồi, Hứa Minh Tâm căn bản không biết ơn chút nào, mà còn khăng khăng muốn cùng tiến cùng lùi với Cố Gia Huy nữa.

Cô rốt cuộc có biết, cái giá phải trả sẽ lớn bao nhiêu không?

Bà ta thở dài thườn thượt, nới lỏng nắm tay ra.

“Được, đây là sự lựa chọn của cháu, dì tôn trọng cháu. Sau này, ít đi đến nhà họ Quý một chút, để tránh bị truyền ra tin tức liên quan đến bám váy gì đó.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn dì đã đồng ý.”

“Chính cháu muốn đi tìm đường chết, thì không ai có thể ngăn cản được, cháu cũng không quan tâm đến mạng sống của mình, thì ta hao phí tỉnh thân vì cháu để làm gì?”

Quý Thiên Kim buộc mình phải tàn nhãn, nói những lời lạnh lùng dứt khoát.

Từ đầu đến cuối, bà ta cũng không dám quay đầu lại nhìn cô, sợ mình không đủ nhãn tâm, giây sau sẽ mềm lòng.

Khuôn mặt của cô ướt đâm, trong mắt đong đầy nước mắt.

Cô đóng cửa lại rồi rời đi, Hứa Minh Tâm đã kiệt quệ cả về thể chất lân tỉnh thần, dường như tất cả sức lực của cô đều bị rút cạn, cả người rất mệt mỏi và kiệt sức.

Tình cảm gia đình quan trọng, nhưng Cố Gia Huy còn quan trọng hơn.

Cô gặp Cố Gia Huy trước, và sau đó mới về nhà họ Quý.

Cho nên, muốn sống muốn chết, cũng phải vì Cố Gia Huy trước mới đúng.

Mục đích cô đến đây đã đạt được, và tất cả những gì cần phải biết cũng đều đã biết.

Cô ra khỏi cửa nhà họ Quý, quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, tuy có hơi luyến tiếc, nhưng cô không hối hận chút nào.

Lúc này, Quý Thiên Kim đứng bên cửa sổ phòng làm việc trên lầu hai, nhìn xuống lầu qua màn cửa.

Quý Mặc Nhiên về thứ ba đứng sau, vẻ mặt nghiêm trọng, tận lực mà khuyên bảo: “Em gái, sao em phải khổ như vậy chứ, rõ ràng em quan tâm đến con bé nhất, vậy mà lại phải nói ra lời tổn thương người mới được sao, tính tình ương ngạnh của em sao vân không thay đổi chút nào vậy? Không thể nói uyển chuyển hơn chút nữa sao?”

“Đi ra ngoài!”

“Em gái.”

“Đi ra ngoài cho em.”

Quý Thiên Kim hét lên, cả hai nhìn lẫn nhau một hồi, rồi cùng lùi lại.

Mười phút sau, Quý Cảnh An mở cửa đi vào, rót một tách trà nóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK