Trước đây mãi mới biến mất, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện.
Cái gì gọi là không làm sẽ không chết, điển hình chính là mình.
Người đàn ông chăm chỉ giúp cô cọ rửa cơ thể, còn cô thì giống như một con gấu túi lười biếng, nằm trên thành bồn tắm.
“Em không thích Tạ Quế Anh à?”
“Em không nói là thích hay không. Cô ấy đã bỏ ra cho mẹ chồng quá nhiều, em rất cảm kích. Không có lòng hại người, nhưng không thể không phòng người. Nếu cô ấy coi trọng anh thì em cũng phải đề phòng sớm mới đúng.”
“Thật hiếm khi thấy em có cảm giác nguy cơ”
Mặc dù giọng điệu của Cố Gia Huy rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
Anh cũng cảm thấy Tạ Quế Anh không hề đơn giản, nhìn tưởng chừng như vô hại nhưng lại mang đến cảm giác lòng dạ rất thâm sâu.
Tuy nhiên, tất cả các hành động của cô ta đều không thể tìm ra một thiếu sót nhỏ nhất.
Ngoài ra, bố rất thích và coi trọng cô ta, anh hai cũng dần dần đối xử thiên vị với cô ta.
Nếu anh nghỉ ngờ không có căn cứ như vậy, e rằng nội bộ nhà họ Cố sẽ bất hòa, ngược lại sẽ phiền phức lớn.
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Hồ ly dù có xảo quyệt đến đâu cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Có điều tối nay cô gái nhỏ thể hiện khiến anh rất hài lòng, cuối cùng cô cũng đã lo lắng.
“Em mới không…”
Cô hơi đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ngoan, không có gì đáng xấu hổ, anh tự hào về em”“
Anh đột ngột cúi sát, đôi môi mỏng áp vào vành tai cô.
Lưng dán vào ngực, hai người thẳng thắn với nhau, làn nước mờ mịt.
Thế này… Thế này là quá mập mờ.
Cô bình ổn sức lực, run rẩy nói: “Em… Em biết anh là người kiêu ngạo, anh có thể tránh xa em chút được không?”
“Anh muốn thưởng cho em”
“Không, không, em không muốn.”
Ham muốn của người đàn ông vừa dừng lại, đột nhiên lại bị dẫn ra.
Đàn ông ba mươi tuổi như sói như hổ, căn bản không phải chuyện cô gái nhỏ có thể khống chế được.
Phòng tắm đầy mơ hồ kiều diễm.
Ngày hôm sau.
Hứa Minh Tâm run rẩy bước đi.
Bà cụ đã tỉnh lại, không thể nhớ được hôm qua mình đã làm gì, mọi chuyện vẫn như thường lệ.
Trong nhà không chỉ mình Tạ Quế Anh là bác sĩ mà thêm một chuyên gia tâm thần.
Tuổi còn trẻ, khoảng hai mươi tám hai mươi chín, tên là Edward.
Cô đã gặp qua vài lần, anh tuấn đẹp trai, cười lên cũng rất chất phác.
Edward nói trong tiềm thức bà cụ có khuynh hướng tự tử, không biết khi nào sẽ bộc phát, tốt nhất là hai mươi bốn giờ bên cạnh không được rời người.
Anh ta thích nhất đi sau Tạ Quế Anh, anh ta nghĩ răng Tạ Quế Anh rất giỏi.
Cái gì gọi là không làm sẽ không chết, điển hình chính là mình.
Người đàn ông chăm chỉ giúp cô cọ rửa cơ thể, còn cô thì giống như một con gấu túi lười biếng, nằm trên thành bồn tắm.
“Em không thích Tạ Quế Anh à?”
“Em không nói là thích hay không. Cô ấy đã bỏ ra cho mẹ chồng quá nhiều, em rất cảm kích. Không có lòng hại người, nhưng không thể không phòng người. Nếu cô ấy coi trọng anh thì em cũng phải đề phòng sớm mới đúng.”
“Thật hiếm khi thấy em có cảm giác nguy cơ”
Mặc dù giọng điệu của Cố Gia Huy rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
Anh cũng cảm thấy Tạ Quế Anh không hề đơn giản, nhìn tưởng chừng như vô hại nhưng lại mang đến cảm giác lòng dạ rất thâm sâu.
Tuy nhiên, tất cả các hành động của cô ta đều không thể tìm ra một thiếu sót nhỏ nhất.
Ngoài ra, bố rất thích và coi trọng cô ta, anh hai cũng dần dần đối xử thiên vị với cô ta.
Nếu anh nghỉ ngờ không có căn cứ như vậy, e rằng nội bộ nhà họ Cố sẽ bất hòa, ngược lại sẽ phiền phức lớn.
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Hồ ly dù có xảo quyệt đến đâu cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Có điều tối nay cô gái nhỏ thể hiện khiến anh rất hài lòng, cuối cùng cô cũng đã lo lắng.
“Em mới không…”
Cô hơi đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ngoan, không có gì đáng xấu hổ, anh tự hào về em”“
Anh đột ngột cúi sát, đôi môi mỏng áp vào vành tai cô.
Lưng dán vào ngực, hai người thẳng thắn với nhau, làn nước mờ mịt.
Thế này… Thế này là quá mập mờ.
Cô bình ổn sức lực, run rẩy nói: “Em… Em biết anh là người kiêu ngạo, anh có thể tránh xa em chút được không?”
“Anh muốn thưởng cho em”
“Không, không, em không muốn.”
Ham muốn của người đàn ông vừa dừng lại, đột nhiên lại bị dẫn ra.
Đàn ông ba mươi tuổi như sói như hổ, căn bản không phải chuyện cô gái nhỏ có thể khống chế được.
Phòng tắm đầy mơ hồ kiều diễm.
Ngày hôm sau.
Hứa Minh Tâm run rẩy bước đi.
Bà cụ đã tỉnh lại, không thể nhớ được hôm qua mình đã làm gì, mọi chuyện vẫn như thường lệ.
Trong nhà không chỉ mình Tạ Quế Anh là bác sĩ mà thêm một chuyên gia tâm thần.
Tuổi còn trẻ, khoảng hai mươi tám hai mươi chín, tên là Edward.
Cô đã gặp qua vài lần, anh tuấn đẹp trai, cười lên cũng rất chất phác.
Edward nói trong tiềm thức bà cụ có khuynh hướng tự tử, không biết khi nào sẽ bộc phát, tốt nhất là hai mươi bốn giờ bên cạnh không được rời người.
Anh ta thích nhất đi sau Tạ Quế Anh, anh ta nghĩ răng Tạ Quế Anh rất giỏi.