Cố Gia Huy kéo cô đi xem mọi thứ xung quanh, nhưng Hứa Minh Tâm lại trả lời một câu cộc lốc.
Vậy thì sao?
“Vậy thì sao cái gì? Chứng tỏ là chúng ta đã ở chung với nhau rất hòa hợp.”
“Xem ra đúng là cháu đã từng ở đây, nhưng đó là cháu trước kia, bây giờ cháu không muốn như vậy nữa. Cháu không biết chú, không thích chú, cũng chẳng có chút tình cảm gì với chú. Vậy nên… Cháu không muốn ở với chú nữa.”
“Chúng ta bên nhau có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc.”
“Vậy chắc cũng có những niềm đau nhỉ?”
Hứa Minh Tâm hỏi ngược lại. Cố Gia Huy nghe vậy thì yên lặng.
Cô thấy anh không trả lời được, nói tiếp: “Bây giờ cháu không muốn biết trước kia cháu đã thế nào, dù là những ký ức vui vẻ hay đau khổ thì cháu trả hết lại cho chú đấy, đừng có mà làm phiền cháu, cháu phải về nhà đây.”
Hứa Minh Tâm nói với thái độ rất quyết liệt, vẻ mặt lạnh như băng.
Cô quay người rời đi, không hề lưu luyến gì mà xuống lầu.
Cố Gia Huy ngẩn ra, đến khi hoàn hồn lại thì Hứa Minh Tâm đã đi đến cửa rồi.
Chú An bước đến, nói: “Ông chủ, cậu và cô Minh Tâm lại cãi nhau à?”
Cố Gia Huy cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ khẽ lắc đầu rồi đuổi theo cô.
Nhưng trên đường lại chẳng thấy bóng dáng cô nhóc ấy đâu.
Cô vừa chạy bỘ, dù có chạy một mạch thì cũng không thể đi quá xa được.
Cố Gia Huy vội vàng đuổi theo, đi được nửa đường thì chuông điện thoại vang lên, Lệ Nghiêm gọi đến.
“Cố Gia Huy, chuyên gia thôi miên vừa nói cho tôi biết là lần thôi miên lúc nãy đã thất bại, đang làm nửa chừng thì Hứa Minh Tâm bỗng nhiên tỉnh lại, còn uy hiếp ông ta, bắt ông ta phải giả vờ để diễn cùng cô ấy, nếu không thì sẽ đánh ông ấy một trận.”
“Vừa nãy chuyên gia thôi miên mới thu dọn hành lý, lên máy bay rời đi rồi, trước khi đi mới dám nói cho tôi biết việc này. Hứa Minh Tâm có gì khác thường không? Cô ấy có khỏe không?”
“Mọi chuyện là giả à?”
Cố Gia Huy nghe vậy cũng không biết nên vui hay giận.
“Ừ, chuyên gia thôi miên bị dọa khá nặng, đang đòi tuyệt giao với tôi đây này.”
Lệ Nghiêm dở khóc dở cười nói.
Vừa nãy ông ta bực bội, còn chẳng buồn lấy tiền công đã hấp tấp chạy đi luôn.
Hóa ra là bị cô nhóc kia uy hiếp như vậy.
Chuyên gia thôi miên nói là nếu ông ta không rời đi thì Hứa Minh Tâm sẽ đánh rụng hết răng ông ta mất. Dân giang hồ không thể dây vào, ông ta đi vội!
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Cố Gia Huy rất cảm kích nói, cuộc gọi này của Lệ Nghiêm đúng là cọng rơm cứu mạng anh.
Cô nhóc này, càng ngày càng to gan.
Hứa Minh Tâm chạy một lúc thì thở không ra hỏi, cô thật sự không thể chạy được nữa rồi.