Anh ta vẫn dặn lòng đẩy cô ta ra.
Tạ Quế Anh hơi kinh ngạc, cô ta cho rằng Edward sẽ không từ chối cô ta, huống chỉ là chuyện ướt át như vậy.
“Anh sao vậy?”
“Em không cần để bản thân phải uất ức như vậy, anh không cần em báo đáp gì cho anh cả. Đủ rồi, anh biết mình nên làm thế nào, hy vọng em cũng có thể đồng ý với anh, đừng làm tổn thương cô Tâm nữa”
Dứt lời, Edward xoay người rời đi.
Tạ Quế Anh vốn đang hoảng hốt, nhưng sau khi người đi, khóe miệng cô ta dần dần nở một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta cho rằng kế hoạch của mình không có chút sơ hở nào, nhưng thật ra lại không biết mỗi câu nói mỗi hành động của cô ta ở trong căn phòng này, Cố Gia Huy đều biết hết.
Thị trấn nhỏ.
Hứa Minh Tâm không biết mình làm thế nào để chấp nhận sự thật mà Phó Minh Tước nói.
Cố Gia Huy không tới cứu cô là hành động cố ý hay là sơ ý, cô không biết.
Tuy rằng cô buồn nhưng không thể vì lời nói một bên của Phó Minh Tước mà hoàn toàn phủ định Cố Gia Huy.
Có vài lời, nhất định phải giải thích trực tiếp mới được, cô cũng không phải là người càn quấy, bất chấp lý lẽ.
Cô áp xuống nỗi lòng bất an, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà Phó Minh Tước cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp dẫn cô đi vào chùa để cúng bái chị.
Nhưng mà… trong chùa không có bài vị của chị.
“Chị đâu?”
“Dẫn cô đến đây để gặp một vị đại sư, chính là đồ đệ của vị cao tăng đã cảm hóa thị trấn nhỏ này, là trụ trì đời đời truyền lại”
“Gặp ông ấy làm gì?”
“Đi rồi cô sẽ biết”
Phó Minh Tước lạnh nhạt nói.
Không biết tại sao, rõ ràng là ở trong phật đường trang nghiêm nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay rõ ràng là ngày sinh nhật của cô, nhưng lại làm giống như ngày giỗ của cô không bằng.
Nhưng mà cô cũng chạy không thoát, chỉ có thể đi theo sau anh ta vào phòng thiền.
Bên trong sương mù lượn lờ, ngập tràn mùi hương khói nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi.
Cô nhìn thấy một hòa thượng đang niệm kinh, nghe thấy tiếng mở cửa mới dân dần mở mắt ra.
Tuổi tác của đối phương đã rất cao, gầy như que củi, thân hình tiều tụy.
Run rẩy đứng dậy, giống như một trận gió thoáng qua cũng có thể thổi ngã.
“Đại sư Vân Đàm”
Phó Minh Tước chắp tay trước ngực, thành kính mà nói.
“Đây là em vợ Hứa Minh Tâm, một tên khác là Nhật Hạ”
“Nhật Hạ” Đại sư lẩm nhẩm, tựa như đang tính toán gì đó.
“Chào Đại sư.”
Hứa Minh Tâm đi vào phòng thiền, trái tim lập tức yên tĩnh lại, trong nháy mắt đã sinh lòng tôn kính đối với Đại sư Vân Đàm.
“Khởi hành thôi.”
Đại sư ho khan nói.
Tạ Quế Anh hơi kinh ngạc, cô ta cho rằng Edward sẽ không từ chối cô ta, huống chỉ là chuyện ướt át như vậy.
“Anh sao vậy?”
“Em không cần để bản thân phải uất ức như vậy, anh không cần em báo đáp gì cho anh cả. Đủ rồi, anh biết mình nên làm thế nào, hy vọng em cũng có thể đồng ý với anh, đừng làm tổn thương cô Tâm nữa”
Dứt lời, Edward xoay người rời đi.
Tạ Quế Anh vốn đang hoảng hốt, nhưng sau khi người đi, khóe miệng cô ta dần dần nở một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta cho rằng kế hoạch của mình không có chút sơ hở nào, nhưng thật ra lại không biết mỗi câu nói mỗi hành động của cô ta ở trong căn phòng này, Cố Gia Huy đều biết hết.
Thị trấn nhỏ.
Hứa Minh Tâm không biết mình làm thế nào để chấp nhận sự thật mà Phó Minh Tước nói.
Cố Gia Huy không tới cứu cô là hành động cố ý hay là sơ ý, cô không biết.
Tuy rằng cô buồn nhưng không thể vì lời nói một bên của Phó Minh Tước mà hoàn toàn phủ định Cố Gia Huy.
Có vài lời, nhất định phải giải thích trực tiếp mới được, cô cũng không phải là người càn quấy, bất chấp lý lẽ.
Cô áp xuống nỗi lòng bất an, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà Phó Minh Tước cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp dẫn cô đi vào chùa để cúng bái chị.
Nhưng mà… trong chùa không có bài vị của chị.
“Chị đâu?”
“Dẫn cô đến đây để gặp một vị đại sư, chính là đồ đệ của vị cao tăng đã cảm hóa thị trấn nhỏ này, là trụ trì đời đời truyền lại”
“Gặp ông ấy làm gì?”
“Đi rồi cô sẽ biết”
Phó Minh Tước lạnh nhạt nói.
Không biết tại sao, rõ ràng là ở trong phật đường trang nghiêm nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay rõ ràng là ngày sinh nhật của cô, nhưng lại làm giống như ngày giỗ của cô không bằng.
Nhưng mà cô cũng chạy không thoát, chỉ có thể đi theo sau anh ta vào phòng thiền.
Bên trong sương mù lượn lờ, ngập tràn mùi hương khói nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi.
Cô nhìn thấy một hòa thượng đang niệm kinh, nghe thấy tiếng mở cửa mới dân dần mở mắt ra.
Tuổi tác của đối phương đã rất cao, gầy như que củi, thân hình tiều tụy.
Run rẩy đứng dậy, giống như một trận gió thoáng qua cũng có thể thổi ngã.
“Đại sư Vân Đàm”
Phó Minh Tước chắp tay trước ngực, thành kính mà nói.
“Đây là em vợ Hứa Minh Tâm, một tên khác là Nhật Hạ”
“Nhật Hạ” Đại sư lẩm nhẩm, tựa như đang tính toán gì đó.
“Chào Đại sư.”
Hứa Minh Tâm đi vào phòng thiền, trái tim lập tức yên tĩnh lại, trong nháy mắt đã sinh lòng tôn kính đối với Đại sư Vân Đàm.
“Khởi hành thôi.”
Đại sư ho khan nói.