Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Cố đưa chiếc điện thoại di động trong túi nhỏ lên.

Ôn Ngụy Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, Cố Gia Huy lại đây, không ngờ lại còn gặp được Hứa Minh Tâm ở đó, anh cũng thấy bất ngờ.

Sau khi nghe đầu đuôi sự việc, anh cảm kích nhìn về phía Bạch Thư Hân: “Cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo, anh là ông chủ của tôi mà, phục vụ ông chủ là bổn phận của tôi. Vậy người nhà các anh cứ tự nhiên, tôi không quấy rầy nữa, đi trước nhé.”

“Đợi chút đã, anhGia Huy, vậy em giao Cố Cố cho anh trước, em đưa cô ấy đi bệnh viện đã. Dù sao cô ấy cũng bị thương vì em”

“Cũng tốt.”

Cố Gia Huy không từ chối.

Sau đó anh đưa Hứa Minh Tâm và Cố Cố rời đi, Ôn Ngụy Phong thì dẫn Bạch Thư Hân tới bệnh viện.

“Anh không cần tới đây làm gì, không phải là vết thương nghiêm trọng, tôi cũng đã băng bó rồi mà.”

“Vậy thì không được, cô bị thương vì tôi, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm với cô rồi.”

Ôn Ngụy Phong cố chấp nói.

Bạch Thư Hân không từ chối được, đành phải theo anh ta tới phòng khám.

Trong phòng có một người vừa bị tai nạn khi lái xe gắn máy, cả người đều bị trầy da, máu me be bét.

Ôn Ngụy Phong vừa nhìn thấy thì ngay lập tức đồng tử đã co lại, sau đó cơ thể anh ta mềm nhũn đi, ngã vào lòng Bạch Thư Hân.

Đột nhiên Bạch Thư Hân cũng không kịp chuẩn bị, thế là hai người cùng nhau ngã nhào. Bạch Thư Hân bị đè ở phía dưới, không ngừng kêu khổ.

“Có ai không? Thật sự quá đáng mà.”

Bác sĩ chạy tới giúp đỡ đưa Ôn Ngụy Phong lên giường bệnh.

“Bệnh nhân sợ máu nên không chịu nổi những thứ này.”

Sau đó thì kéo màn giường che khuất giường ngủ lại.

Đợi đến khi Ôn Ngụy Phong tỉnh lại lần nữa là đã nửa tiếng sau, mỗi lần ngất xỉu anh ta đều hôn mê nửa tiếng.

Bạch Thư Hân đã rời khỏi bệnh viện từ sớm, cũng đồng thời trả tiền thuốc thang cho hai người.

Ôn Ngụy Phong lại xấu hổ không thôi.

Anh có lòng mà lại thành chuyện xấu.

Lúc này đây, ở biệt thự nhà họ Cố. Hứa Minh Tâm đang làm rất nhiều bánh ngọt đáng yêu, Cố Cố thích thú, ăn đến mức không còn biết đâu là trời đâu là đất.

Cô bé rất ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo, trong tay vẫn ôm chặt con gấu teddy.

Hứa Minh Tâm không kìm được tò mò, chú gấu này rất quan trọng với cô bé hay sao?

Cô bước lên muốn cầm xem xem thử, không ngờ vừa mới chạm vào Cố Cố đã hoảng hốt hẳn lên.

“Mẹ Tâm, mẹ muốn làm gì vậy?”

“Con gấu teddy này trông cũ rồi, con rất thích nó sao?”

“Cũ sao? Là vì con không chăm sóc nó tốt ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK