Ngoài kia tin đồn bia đặt bay đầy trời, nói Cố Gia Huy thất bại hoàn toàn, sẽ không bao giờ quản lý chuyện của hai tập đoàn nữa Giá cổ phiếu và công trạng đều có sự lên xuống không đều
Một vài công xưởng có quan hệ hợp tác với tập đoàn cũng bắt đầu có dấu hiệu lung lay, thậm chí còn muốn ngừng hợp tác.
May mà còn có Ôn Mạc Ngôn một người địch nhiều người tranh cãi kịch liệt với bọn họ, ổn định lại tâm lý của những đối tác cũ này trên bàn đàm phán.
Lúc này Hứa Minh Tâm mới gạt đi thành kiến của mình với anh ấy, cô vô cùng biết ơn Ôn Mạc Ngôn, mặc dù cô biết nếu không phải vì Bạch Thư Hân, anh ấy sẽ không làm như vậy.
Buổi tối tan tầm, Bạch Thư Hân còn đang tăng ca, những người xung quanh cũng đã rời đi không ít.
Mười giờ, có người gõ cửa.
Cô ấy nâng mắt lên nhìn, nhìn thấy Tuấn, ánh mắt bỗng chốc trở nên dịu dàng: “Sao anh lại tới đây? Anh không tan làm ả? Không cần chờ em đâu, em còn nhiều việc chưa làm xong lắm.”
“Việc thì mãi mãi làm không xong mà, em chỉ là một tài vụ nho nhỏ mà thôi, có cần phải liều mạng đến vậy không?”. “Nếu đã chọn con đường này rồi thì phải kiên trì đi tiếp không được ngừng lại phần đầu làm việc một cách tốt nhất. Càng huống chi, những việc này đều thuộc bổn phận của em, nếu như lần này em biểu hiện tốt thì có thể được nâng cao giá trị tháng quan tiến chức nữa chứ, tới lúc đó cho dù có thành công hay không, em vẫn sẽ mời anh ăn một bữa cơm.”
“Vậy bây giờ em không về cùng anh đúng không?”. “Còn chút nữa làm cho xong luôn vậy, anh cứ về trước đi.”
“Biết ngay em không đi mà ”
Thiện Ngôn nhíu mày, không hờn không giận nói,
Lúc này anh ấy như biểu diễn ảo thuật, từ sau lưng lấy ra hai túi giấy, nói: “Anh mua đồ ăn khuya cho em đấy, nhân lúc còn nóng, mau ăn thôi.”
“Đồ ăn khuya?”.
Mắt Bạch Thư Hân sáng rực nhìn Tuấn.
Làm việc lâu như vậy rồi, cô ấy đúng thật là rất
Bạch Thư Hân nhận lấy túi giấy, ngửi được mùi đói. đồ ăn bên trong.
Còn có trà sữa nữa!
Ban đêm khí trời se se lạnh mà còn có thể ôn lấy một ly trà sữa nóng hổi như thế này, quả thực quả hạnh phúc!
Cô ấy nhận lúc trà sữa còn nóng, vội vàng hút một ngụm: “Thoải mái thật, cảm ơn anh nhiều “
“Giả vờ gì không biết, chi được cái nói miệng thôi, cũng không biết hôn anh một cái à?”.
Bạch Thư Hân tức giận trợn mắt nhìn anh ấy, nói: “Lúc nào cũng muốn sàm sỡ em, cùng nhau ăn đi, anh mua phần ăn hai người rồi còn gì.”
Hai người ngồi xuống, Bạch Thư Hân dọn chén đũa ra.
Cô ấy ăn như hổ đói, cũng không thèm quan tâm ăn đêm sẽ béo lên nữa. Thiện Ngôn lại không ăn bao nhiêu, anh ấy chỉ ngồi ngắm Bạch Thư Hân.
Ngày thường cô ấy ở nhà ăn mặc cũng rất tùy ý, nhưng khi đi làm sẽ chọn quần áo phong cách, tóc đuôi ngựa buộc cao, tóc mái cũng vén lên, lộ ra vầng trán nhẵn bóng, cả người giản dị mà nghiêm túc.
Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn, trên bàn rượu cũng chưa từng chịu thua ai, mặc dù tửu lượng không phải rất tốt.
Cô ấy nhiệt tình như lửa, hệt như không bao giờ dùng hết năng lượng trong người. Hai người cùng vào cùng ra, mọi người trong văn phòng đều ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi, tiếng chúc phúc rất lớn, dù sao cũng là trai tài gái sắc lại hợp ý nhau.