Sợ rằng bản thân gặp phải ảo giác, động vào cô ấy sẽ tan biến Ngón tay chạm vào hai gò má cô ấy, cảm nhận rất chân thật, cơ thể hãn còn độ ấm.
“Lệ Nghiêm, em còn…”
Cô ấy còn chưa nói hết câu liền bị Lệ Nghiêm ôm chặt vào trong lông ngực.
“Em dẫn anh đi cùng, em đi một mình sẽ rất cô đơn, dẫn anh đi cùng có được không.
“Em dẫn theo anh xuống âm tào địa phủ có được không?”
Giờ phút này, trong đầu Lệ Nghiêm không còn nghĩ được điều gì nữa, chỉ cần có thể gặp lại được Cố Yên, anh ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Anh ta không cần biết cô ấy là người hay ma, thần hay quỷ, Lệ Nghiêm chỉ cần biết cô ấy chính là người anh ta yêu.
“Để anh đi một mình, em sao có thể yên tâm. Em vốn dĩ là một người không bố không mẹ, mẹ nuôi cũng đã qua đời, em gái thì lại mất tích, trên đời này chỉ còn anh là người duy nhất khiến em lo lảng. Nếu như anh không ở lại, vậy em tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Lệ Nghiêm, em không thể mang anh đi, mục đích tồn tại của anh không nên là em, mà anh hãy vì chính bản thân mình. Tay phải của anh đã bị phế, không thể cầm dao mổ, nhưng anh còn tay trái. Anh có thể điều chế thuốc, anh vẫn có thể cứu sống những người bệnh như trước, vẫn là một bác sĩ tài giỏi.”
“Dùng y đức của mình để cứu người, không phải dùng bất cứ thủ đoạn nào để cứu họ. Lệ Nghiêm, không ai khinh thường anh cả, là anh không tin tưởng vào chính mình.
Cho dù anh có chết, diêm vương cũng không chịu thu nạp anh, anh ở lại trên thế giới này, cứu càng nhiều người càng tốt”
“Vậy còn em? Vậy em phải làm sao bây giờ?”
“Em không chết, đây chỉ là một mưu kế để anh nói ra sự thật mà thôi. Hóa ra anh chỉ có thể nói ra những lời thật lòng sau khi biết em đã chết. Dương Nguyệt nói rất đúng, mọi người chỉ có khi biết thứ quan trọng mất đi mới nói ra những lời chân thật.”
“Lệ Nghiêm, em hỏi lại anh một lần nữa, anh có thật sự yêu em không?”
“Em thật sự không chế, vậy… Cái xác kia.
“Tin tức là giả, phóng viên cũng là người của anh trao em tìm đến. Chỉ có anh cùng Quý Khiêm xem được tin tức này, còn thi thể kia…
Là vừa nấy bị tai nạn xe cộ, nó rất có ích cho chuyện này. Vấn đê mà anh thắc mắc em cũng đã trả lời xong, vậy hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của em không?”
“Yêu!”
Anh ta không nghĩ ngợi mà trực tiếp nói ra.
Chuyện tình cảm, chỉ sau khi trải qua chuyện sống chết mới có thể hiểu rõ.
“Vậy anh có muốn kết hôn với em không?”
“Muốn!”
“Vậy còn Hải Luân thì sao?”
“Anh viết báo cáo lên cấp trên, tự nhiên sẽ có người an bài.”
“Chờ khi hai người kết hôn, chúng ta lập tức kết hôn, được chứ?”
“Được!”
Lệ Nghiêm dùng sức ôm chặt cô ấy vào lồng ngực, trong đôi mắt trầm tĩnh kia ẩn hiện lên sự ẩm ướt.