Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc anh ấy hung ác thực sự đáng sợ, lệ khí tỏa ra rất nặng, giống như đến từ địa ngục, sát khí đây người.

“Không sao không sao, tôi lại không bị đụng, anh đi nhanh đi, tính tình bạn tôi không tốt, anh đừng thấy lạ”

Hứa Minh Tâm vội vàng nói.

Người kia cũng bị hù dọa quá mức, bị anh ấy liếc nhìn, bị kích động đến phát lạnh, toàn thân đều đang đổ mồ hôi, giống như lướt qua cái chết cận kê.

Anh ta mau chóng rời đi, cũng không quay đầu lại.

“Em quá dễ nói chuyện”

Phó Thành Tây bất mãn nhíu mày.

“Vậy cũng phải xem là ai, nếu như đạo đức †ồi, không biết hối cải, em cũng sẽ tích cực.

làm người vô tâm, thế nào cũng nên cho.

người ta cơ hội chứ? Hơn nữa em lại không sao, có sao thì tìm người cũng không muộn”

“Chờ em bị gì thì mọi thứ đều muộn”

“Nói rõ vận may của em tốt”

“Đó là anh kịp thời cứu em”

“Cho nên em vô cùng cảm ơn anh, mời anh… mời anh ăn kẹo hồ lô nhé”

“Ăn ít đồ ngọt.”

Lời anh ta còn chưa nói hết đã bị Hứa Minh Tâm ngắt lời: “Em hiếm khi mời khách, anh cũng không cần lăng nhà lăng nhẵng, quả mận bắc không tính đồ ngọt ha”

Hai người mua mấy xâu kẹo hồ lô, đang vừa đi vừa ăn, nhưng xa xa lại nhìn thấy một người đi về phía họ.

Là Cố Thành Trun Trong lòng cô nháy mắt chìm xuống.

Cô đặc biệt viết tờ giấy trong lầu nhỏ, nói mình và Phó Thành Tây đi ra ngoài chơi, tối nay về.

Không ngờ vừa mới chưa tới hai tiếng, người đã tới “Anh hình như gây phiền toái”

Phó Thành Tây nhìn Cố Gia Huy sắc mặt khó coi đi tới, vô tội nhún vai, tùy tiện nói.

Hứa Minh Tâm tranh thủ thời gian chạy tới, khẩn trương nói: “Anh… Anh đến rồi, em còn tính tự về đây nè”

Cố Gia Huy không nói lời nào, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra sau lưng.

Anh đi về phía Phó Thành Tây nói: “Anh không nên tiếp cận cô ấy”

Lời này âm u, giống như vớt ra từ trong băng lạnh.

“Tôi tiếp cận thì sao?”

Tiếng anh ấy còn chưa dứt, không ngờ Cố Gia Huy đã ra tay.

Tốc độ cực nhanh, Phó Thành Tây vốn không phản ứng kịp.

Một quyền này chặt chẽ vững vàng nện vào khóe miệng Phó Thành Tây.

Nháy mắt khóe miệng tím xanh sưng đỏ, thậm chí tràn ra máu.

Anh ta hung hăng nhíu mày, đưa tay dùng lòng bàn tay lau đi.

Nhìn thấy dòng máu đỏ tươi kia, sắc mặt u ám thâm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK