Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Mạc Ngôn vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Thư Hân đẩy sang một bên.

“Ở đây có camera, anh nói là do anh đánh thì người khác có tin không?”

“Vậy… phải làm thế nào?”

Ôn Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Bạch Thư Hân, hai mắt cô còn lấp lánh ánh sáng, thật sự là vô cùng mê người.

Dáng vẻ tự tin của cô… thật sự rất đẹp.

Ôn Mạc Ngôn nhất thời nhìn cô đến ngây ra: “Các người có camera thì tôi cũng có camera. Tối hôm qua ba người này định làm nhục tôi trước quán bar, thậm chí còn đánh bạn tôi thành ra thế này. Vết thương trên mặt bạn tôi chính là chứng cứ. Cô thích thì cứ làm ầm chuyện lên đồn cảnh sát đi, tôi cùng lắm cũng chỉ đánh nhau, bồi thường tiền rồi bị bắt mấy ngày. Nhưng nếu tin xấu của bọn chúng lan ra thì còn có ai đến đây học Taekwondo nữa không?”

“Các cô cứ thử đi, xem ai tổn thấy nhiều hơn.”

“Chuyện này..”

Lễ tân do dự, không biết những gì Ôn Thư Hàn nói có thật hay không.

“Cô có thể đi hỏi bọn họ.”

Lễ tân cho người đi hỏi, không ngờ mọi chuyện đúng là như vậy.

Nếu như tin tức huấn luyện viên ỷ mạnh hiếp yếu, định giở trò xấu với một cô gái uống rượu say mà bị lan truyền ra ngoài thì nhất định trung tâm Taekwondo của bọn họ cũng không cần mở cửa nữa.

Cuối cùng, bọn họ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, nhìn hai người Bạch Thư Hân cứ thế rời đi.

Bạch Thư Hân đi vào trong thang máy, hai vai căng cứng bây giờ mới được thả lỏng. Cô thở ra một hơi, bàn tay không ngừng vỗ ngực.

“Nguy hiểm quá, nếu như bọn họ làm thật thì tôi tiêu rồi.”

“Không phải em có bằng chứng sao?”

“Đúng là có nhưng cũng không ngăn nổi những kẻ điên.” “Nhưng em cũng rất lợi hại, mối đấu ba mà có thể dễ dàng như vậy.”

“Không đâu, tôi chỉ có thể hành động khi mấy tên đó không để phòng. Hơn nữa mấy tên đó cũng không lên cùng một lúc, nếu như lên cùng một lúc thì tôi nhất định sẽ cuống chân cuống tay không làm được gì cả. Lần này thành công cũng là do may mắn thôi.”

“Vậy nên lần này em thắng được, còn lần trước không đối phó được ba người kia đúng không?”

“Đúng vậy, hơn nữa đối phương còn có hung khí, tôi cũng muốn bảo vệ bản thân, chỉ có thể cứu người trong tầm sức của mình. Tôi cũng không phải là đại bồ tát gì đâu, nếu như không phải liên quan đến danh tính của tôi thì cho dù có một nghìn, một vạn người chết trước mặt tôi thì tôi cũng không đi cứu đâu.”

“Mạng của bọn họ là mạng, mạng của tôi cũng là mạng. Tôi cũng không thích những rằng buộc đạo đức bắt tôi phải đi cứu người. Tôi chỉ muốn sống yên ổn phần mình, làm những gì trong khả năng của mình.” “Vậy nên chuyện của chúng ta trước đây cũng coi như rõ ràng rồi. Anh cứu tôi, tôi cũng cứu lại anh, hai bên coi như hòa. Hơn nữa, lần sau gặp những chuyện như thế này, anh cũng đừng thể hiện tính mạng của ai cũng là có một không hai. Mặc dù bọn chúng không có ý định giết người nhưng chó đến đường cùng thì cũng biết cắn lại. Tâm lý con người đều có những mặt sáng tối, anh không biết một giây tiếp theo ai sẽ trở thành kẻ điên.”

“Em.. em nói không sai.

“Ừm, anh hiểu là được.”

“Nhưng… nếu… nếu như anh gặp phải một lần nữa thì anh… anh vẫn sẽ cứu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK