“Cứ mặc con bé đi đi, chúng ta không cản được đâu.”
Mặc Nhiên bất lực nói.
“Các anh chưa cố gắng giữ con bé lại thì làm sao biết cản không được chứ? Nếu như năm xưa em cố chấp chút nữa, không màng mọi thứ đưa Thùy Xuân về thì bây giờ chị ấy vẫn còn sống đấy, chính bởi vì các anh vô dụng mới xảy ra bi kịch đó!”
Cảm xúc của Quý Thiên Kim đột nhiên trở nên kích động, đôi mắt đỏ hoe hết cả lên.
Bà ta đứng dậy định đuổi theo ra ngoài nhưng bị Quý Mặc Nhiên cản lại.
“Em gái, con bé đã nói với anh rất nhiều lần rồi, nó sẽ đi theo Cố Gia Huy, cũng tình nguyện cùng cậu ta vào sinh ra tử, con bé có sự lựa chọn của con bé, Thùy Xuân có sự lựa chọn của Thủy Xuân, em cũng có sự lựa chọn của em. Bao nhiều năm qua em dốc hết sức vì gia đình này, em không thấy mệt sao?”
“Không mệt, không một chút nào cả, em chỉ muốn mọi người được sống thật tốt, tất cả người thân đều không rời khỏi em, em muốn bảo vệ nhà họ Quý này, lẽ nào em làm sai sao?”
“Em không làm sai, chỉ là em đã quá cực khổ rồi.”
Quý Mặc Nhiên ôm bà ta vào lòng còn bà thì vẫn ra sức vùng vẫy.
Cuối cùng thì cúi đầu khóc trong đau khổ.
Quý Thiên Kim quá mạnh mẽ nên khi cảm xúc bùng nổ thì càng khó coi hơn.
Bà ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, là người đàn bà mạnh mẽ có chuyện gì cũng quen gánh vác một mình.
Nhưng con lạc đạ dù kiên cường đến mức nào thì cũng có lúc bị cái bướu làm kiệt sức thôi.
“Em như thế khiến anh và Quốc Định cảm thấy rất vô dụng, cảm thấy đàn ông nhà họ Quý đều rất vô dụng, cần một người phụ nữ đứng ra bảo vệt Lẽ ra phải để anh trai bảo vệ em mới phải, bao nhiêu năm qua em vẫn chưa kết hôn, đối với anh đây vẫn là một cái gai luôn canh cánh trong lòng em biết không hả? “Đủ rồi, bây giờ đang nói về chuyện của Hứa Minh Tâm, anh đừng chuyển hướng về phía em, anh đang đánh trống lắng đấy!”
“Bản thân em cũng bước không ra, vậy sao bắt con bé phải bước ra, em không cảm thấy mình đang làm khó người khác sao? Em bị nhốt hơn hai mươi năm rồi, con bé mới bị lún sâu có một năm thôi, em có tư cách gì mà dạy dỗ tụi nhỏ chứ? Anh là anh cả, là chủ gia đình, anh sẽ là người quyết định, Hứa Minh Tâm có muốn trở thành người nhà họ Quý hay không hãy để con bé tự quyết định.”
“Nếu con bé lựa chọn vì người đàn ông đó thì sau này dù có chết đi cũng không liên quan đến nhà họ Quý chúng ta, con đường nó tự chọn thì nó phải chịu trách nhiệm đến cùng, chúng ta có thể tiếc thương, có thể chúc phúc nhưng không thể giúp nó gánh vác lỗi lầm, em hiểu rõ không?”
“Em không sai, em không sai! Bao nhiêu năm qua em không hề sai!”
Quý Thiên Kim hét lên, không ngừng đấm vào ngực Quý
Mặc Nhiên, bà ta dường như đang trút ra hết những uất ức trong lòng bao nhiêu năm qua. Bà ta không sai, bà ta không hề bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu.
Bao nhiêu năm qua bà ta không kết hôn cũng không phải vì đợi ai đó.
Bà ta không hề sai, một khi chấp nhận mình sai thì có nghĩa là bà ta đang thừa nhận mình đã thua rồi!
Hứa Minh Tâm rời khỏi nhà họ Quý và vội vã đi đến bệnh viện thành phố.
Cố Gia Huy không bị thương nặng lắm, chỉ bị xuất huyết não nhẹ và hôn mê mà thôi.
Trên người có nhiều vết bầm, bị thương ngoài da rất nhiều nơi, xem ra đám vệ sĩ kia ra tay cũng khá nặng.
Khi biết anh không sao thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, người vẫn ổn là được rồi, không có gãy tay gãy chân là được rồi. Quý Cảnh An thấy cô thả lỏng mới bất lực nói: “Em không lo cho mình sao? Không sợ dì sẽ trả thù sao?”