“Bạch Thư Hân, không ai được phép ngăn cản lễ cưới của tôi, người nào dám phá đám thì tôi sẽ lấy mạng người đó bao gồm cả cô! Thủ đoạn của nhà họ Cố thì chắc cô cũng biết rồi đó, tôi lấy mạng cô có thể nói là dễ như trở bàn tay. Mặc dù tôi là bác sĩ nhưng sống trong quân đội thời gian dài cũng biết cái gì gọi là phản điều tra, tôi bảo đảm tất cả mọi thứ đều không để lại một chút dấu vết nào. Tôi không muốn tuyệt tình như thế nhưng tôi phải bảo vệ tình yêu của bản thân mình.”
“Cố Yên, chị làm thế là lừa gạt, thật ra chị cũng không dám chứ gì? Chị sợ rằng người Lệ Nghiêm yêu là tôi! Thật ra chị cũng khá là uất ức đấy nhỉ, rõ ràng là công chúa của nhà họ Cố mà lại phải dùng những thủ đoạn đê tiện này để giành đàn ông ư?” Bạch Thư Hân thở hổn hển nói.
Cố Yên nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, đẩy Bạch Thư Hân ra.
Bạch Thư Hân lảo đảo vài bước, xoa bả vai đang đau nhức không cam lòng nhìn Cố Yên.
“Thủ đoạn của tôi để tiện thì cô cũng chẳng trong sáng gì cho cam. Tám lạng nửa cân thôi, cô không có tư cách gì để nói tôi. Tôi đã nói hết lời rồi, mong là cô tự giải quyết cho tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Cố Yên nói hết những lời cần nói rồi nên cũng không có ý định ở lại đây đấu võ mồm với Bạch Thư Hân nữa.
Cô ấy nhìn hành lý của Bạch Thư Hân, nhớ lúc nãy cô đã đồng ý với Hứa Minh Tâm là sẽ mang đồ về.
Cô ấy đi thẳng tới đó mở nói ra, Bạch Thư Hân bật thốt lên: “Không được.”
Thế nhưng đã quá trễ rồi.
Cố Yên nhìn thấy một chiếc cà vạt màu xanh sẫm trong vali hành lý, chẳng cần phải đoán cũng biết nó dành cho ai.
Cố Yên trực tiếp vọt vào trong phòng bếp tìm lấy cây kéo và nhanh chóng cắt đứt.
Bạch Thư Hân đỏ mắt, nhặt hai mảnh cà vạt đã bị cắt đôi và trợn trừng mắt nhìn Cố Yên.
“Cố Yên, chị tàn nhẫn và độc ác hơn tôi tưởng.”
“Làm chuyện lớn thì không cần phải quan tâm đến những chi tiết nhỏ, không tàn nhẫn thì phải làm sao? Cố Yên này chưa bao giờ thua trận!”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì nắm chặt lấy mảnh cà vạt và vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
“Cố Yên… Chi bằng chúng ta cho Lệ Nghiêm một cơ hội, chúng ta cùng cạnh tranh công bằng với nhau và để Lệ Nghiêm quyết định được không? Đó là cách công bằng nhất!” Bạch Thư Hân rống lên thật to.
Cố Yên nghe vậy thì cười lạnh: “Nó chẳng công bằng với tôi một chút nào cả, tôi là người đang thắng thì tại sao tôi lại phải cho cô một cơ hội? Bạch Thư Hân, tôi khuyên cô đừng hy vọng vào điều gì nữa, nếu không tôi sẽ khiến cho cô hối hận!”
Cô ném cây kéo xuống đất phát ra tiếng bịch dội vào lòng cả hai người con gái.
Cố Yên chọn bừa mấy gói thức ăn, sau khi chắc chắn bên trong không còn thứ gì dành cho Lệ Nghiêm thì mới yên tâm.
Sau khi cô ấy đi thì cuối cùng Bạch Thư Hân cũng không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống đất…
Cố Yên từ trên lầu đi xuống, ngồi bên trong xe mặc cho gió lạnh thổi quét qua mặt mình, vô cùng đau đớn.
Cô ấy im lặng ngồi đó thật lâu, đang chuẩn bị lái xe rời đi thì không ngờ lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lệ Nghiêm vừa mới bước xuống từ bên trong xe, trong tay anh ta có khá nhiều đồ, có lẽ là lo Bạch Thư Hân vội vàng trở về, trong nhà không có gì ăn được nên mang tới.