“Ừm, anh ấy là người thân huyết mạch tương liên duy nhất trên đời của tôi. Là người kiếp này tôi muốn bảo vệ, tôi có thể không vì bản thân mà sống, nhưng tôi nhất định phải vì anh ấy mà sống. Anh ấy không thể chết, cũng không thể để lại tôi sống cô độc ở trên thế giới này”
Lời này, bay lượn ở nơi sâu trong đầu của Hứa Minh Tâm.
Cô đã nghĩ đến Thẩm Thanh và Ngôn Dương.
Đã nói là đồng sinh cộng tử, nhưng vẫn có người tan cuộc trước.
Còn lại một người khác, sống một cuộc sống người không ra người ma không ra ma, sống không băng chết.
Thế gian này tình cảm khiến người cảm động sâu sắc có rất nhiều, tình thân, tình yêu, tình bạn.
Tình yêu nồng nàn mãnh liệt.
Tình thân êm đêm bình lặng.
Tình bạn lâu dài như trời đất.
Cô nhìn qua rất nhiều, cũng luyện thành thói quen.
Tình cảm nồng đậm lâu rồi, đến cuối cùng cũng muốn biến thành êm đềm bình lặng.
“Tất cả đều sẽ tốt thôi”
Cô nhịn không được nắm lại tay của Kỷ Hồng Thanh, cổ vũ tiếp sức cho cô ấy và nói.
Cô biết Kỷ Hồng Thanh sống tới giờ cũng không hề đơn giản hư vậy, Cố Gia Huy bạn bè gì đó, cô không quen.
Ở bên cạnh Cố Gia Huy hai năm cũng chưa từng thấy qua một mặt này của Kỷ Hồng Thanh, cô liền biết sự xuất hiện của Kỷ Hồng Thanh khẳng định có nguyên nhân.
Nhưng cho dù là bởi vì cái gì, chỉ cần hai người sống tốt là được rồi, “Cho cô cái này, bùa bình an, có thể giữ bình an, tôi đã khai quang rồi”
“Còn nữa không? Tôi cho Cố Gia Huy một cái.”
“Ai, cẩu lương vô tình đập lung tung trên mặt tôi đấy!”
Kỷ Thiên Minh bất đắc dĩ nói, lập tức lại cho thêm một cái.
Hứa Minh Tâm cười hi hi cầm đi cho Cố Thánh Trung, mà Kỷ Hồng Thanh một mình nhìn bùa hộ thân kia, bên trong viết tên của Kỷ Thiên Minh.
€ô ấy không có bùa hộ thân, bùa hộ thân của cô ấy chính là Kỷ Thiên Minh, cô ấy chỉ cần bảo vệ tốt mạng sống của Kỷ Thiên Minh là được rồi Ngày thứ hai, Kỷ Hồng Thanh da mặt dày đi đòi tiền lương, vốn cho rằng phải nhìn sắc mặt của Cố Gia Huy, lại không nghĩ đối phương rất sảng khoái, hai câu không nói trực tiếp cho cô ấy một tỷ năm trăm triệu đồng.
Kỷ Hồng Thanh vui vẻ giống như kẻ ngốc nặng hai trăm cân, kết quả trong đêm hôm đó, Kỷ Thiên Minh thừa dịp lúc cô ấy đi ngủ tiến vào, lại cầm tiền chuyển đi mất Ngày hôm sau tỉnh dậy, tủ đầu giường đang đặt một mảnh giấy.
(Cảm ơn em, em gái thân mến, tặng cho.
em một nụ hôn kỉ niệm.) Cái gì chó má hôn, chỉ là con dấu của mũi heo mà thôi.
Kỷ Hồng Thanh lập tức cảm thấy đau lòng không cách nào thở được.
Hứa Minh Tâm kết thúc việc học xong, còn muốn kéo theo cô ấy cùng nhau đi dạo phố, kết quả Kỷ Hồng Thanh liên tục xua tay, nói: “Không đi đâu, nghèo… chặt không nổi tay”