“Hiện tại không phải lúc bàn luận về tật nói lắp của tôi, không phải em nói, nếu tôi nói chuyện như thế này, giả vờ làm bạn trai em, sẽ bị chú em đánh chết sao? Vậy tôi bây giờ thì sao?”
“Tôi coi như…coi như anh đang nói đùa.”
Bạch Thư Hân không ngờ anh còn nhớ rõ, còn cô gần như không để ở trong lòng.
“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
“Không… Không nghiêm trọng như vậy chứ.”
Hiện tại Bạch Thư Hân lại nói lắp, bởi vì Ôn Mạc Ngôn đột nhiên lại tích cực.
Đây là đang làm cái gì vậy? Hy sinh chính mình tới cứu vớt cô sao?
Cô không cần lòng tốt thái quá của anh.
“Vì sao em phải gả cho anh ta, vì sao anh ta muốn cưới em, em có thể nói cho tôi không? Coi như là…nể tình chúng ta đã từng ở bên nhau.”
“Tôi thật sự coi em như một người bạn, tôi muốn tôi cũng giống như cô Tâm, đều quan tâm em. Em không được coi tôi là kẻ thù, tôi sẽ bảo vệ em.”
Tôi sẽ bảo vệ em. Lời này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, Bạch Thư Hân không khỏi cười cười.
Thật là một người đàn ông tốt trong thế kỷ 21 mà.
Vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, một con người tràn đầy nhiệt huyết.
Cô vốn dĩ không định nói, nhưng nghe thấy những lời thành khẩn như vậy, cô cũng không tiện từ chối.
Cô cười khổ một chút, sau đó nói: “Lý do tôi gả cho anh ta rất đơn giản, anh ta thích hợp để kết hôn, chú tôi vô cùng vừa lòng với nhà anh ta. Mà mấy ngày này ở chung tôi và Lý Hải Long cũng vô cùng hòa hợp, không hề xảy ra tình huống tam quan không hợp, sở thích hứng thú không hợp. Tôi cần một người bạn trai, để anh ấy an tâm, để anh ấy cho rằng tôi có thể sống thật tốt, rời khỏi anh ấy, tôi có thể yêu bản thân, cũng có thể yêu người khác.”
“Mục đích Lý Hải Long cưới tôi cũng rất đơn giản, nhà họ Bạch là danh môn mấy đời, không phân cao thấp với nhà họ Lý, có thể nói là cường cường liên thủ. Quân hôn thật ra rất khó tìm đối tượng, đặc biệt là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, bởi vì quân nhân bất cứ lúc nào cũng có thể đi làm nhiệm vụ, không tùy ý giống như cảnh sát. Cho nên Lý Hải Long cũng không phải đi tìm một người bạn gái tình đầu ý hợp.”
“Anh ta cũng thấy tôi thích hợp, cho nên hai người ăn khớp với nhau, chỉ đơn giản như thế.”
“Bạch Thư Hân, tôi không muốn em hối hận, tôi tin tưởng chắc chắn mỗi người đều có thể chờ được đúng người.”
“Ôn Mạc Ngôn, anh chưa từng yêu một người, anh không biết đó là một cảm giác gì. Chờ được đúng người, nói dễ hơn làm. Sao anh luôn nghĩ hiện thực lại lãng mạn như vậy? Đàn ông không phải rất thực tế sao?”
Bạch Thư Hân hơi đau đầu nói.
“Cho nên, em tuân theo hiện thực? Bạch Thư Hân, em có thể đừng coi tôi thành một thằng nhóc được hay không? Tôi lớn hơn em 4 tuổi đấy!”
Ôn Mạc Ngôn có chút tức giận nói.
Bạch Thư Hân nghe vậy lập tức vui vẻ.
Anh còn biết mình lớn hơn cô 4 tuổi?
Vậy vì sao lần nào cô cũng cảm thấy cần phải dạy cho người bạn nhỏ này một ít nhân sinh đạo lý vậy?