Bọn họ ăn sáng rồi sau đó theo chú An về nhà lớn.
Hứa Minh Tâm đã chuẩn bị được một số thứ, cô tặng cho ông cụ một bộ dụng cụ pha trà mới tinh cùng với trà ngon thượng đẳng.
“Bác trai, đây là quà Cố Gia Huy chọn cho bác đấy bác xem có thích hay không “Thích, thích lắm luôn ấy. Con không cần phải nói tốt cho thằng nhóc kia đâu, nó thế nào bác lại chả biết quá? Nó lớn từng này tuổi đầu rồi mà chẳng có lần nào mang quà về nhà mừng năm mới cả, cứ như một khúc gỗ ấy. Chắc chắn con là người mua mấy thứ này đúng không?”
Hửa Minh Tâm nghe vậy thì hơi ngượng ngùng thè lưỡi, đi tới ghé vào tai Cố Gia Huy, nhỏ giọng nói: “Hết cách rồi, hình tượng của anh đã tệ hại đến mức bén rễ đâm sâu vào trong tiềm thức mọi người rồi, em cũng không giúp được anh đâu”
“Không hề, anh đưa em về thì ông ấy đã vui lắm rồi, không tặng quà cũng chẳng sao cả.”
“Thắng nhóc này nói mấy lời đó bố thích nhé, nó đưa con về là bác vui làm rồi đấy. Bác biết mấy món con thích ăn nên mua về rất nhiều đồ ăn vặt cho con, bày hết trên bàn trà ấy.” Hứa Minh Tâm nghe ông nói thế thì kiêm lòng không đặng ôm chầm lấy ông.
Cố Gia Bảo thấy mọi người nói cười vui vẻ cực ki náo nhiệt thì lại bùi ngùi than thở, đúng là cảm giác có người trong nhà tốt biết là bao nhiêu.
Ông ấy chú ý tới chú An, nói: “Cuối cùng ông lão này cũng chịu bỏ cái bộ đồ đen xì đó rồi hả? Mẫu áo dài viên đỏ này hợp với ông lắm đầy.”
“Vâng, cô Minh Tâm tặng cho tôi, nói là năm mới thì phải mới từ đầu đến chân, mặc đồ cũng phải mới.”
“Cái Con dâu tôi tặng quần áo mới cho ông á? Thế còn tôi thì sao?”
“Thì cô ấy vừa mới tặng bộ trà và lá trà cho ông đấy thôi? Lá trà của ông có thể bằng mấy bộ quần áo trên người tôi đấy, ông nên thỏa mãn với điều đó đi.”
“Tôi không thích thỏa mãn tôi muốn có là trà và có cả quần áo của ông nữa. Đó là con dâu tôi cơ mà, ông cũng có con trai đấy, bảo con dâu ông tặng cho mà mặc. Ông cởi quần áo ra cho tôi, mặc đồ con dâu tôi đưa thì hay ho lắm chắc?”
Gia Bảo mà bắt đầu muốn cởi quần áo trên trên chủ An, ba người bên cạnh nhìn thấy thì lại không nhịn được nở nụ cười.
Cố Yên nói: “Đó giờ lễ mừng năm mới nào căn nhà này cũng lạnh lẽo, cuối cùng hôm nay cũng có hơi người. Lâu rồi bổ không được cười thoải mái vui vẻ như vậy, bọn họ chẳng khác hai đứa trẻ chưa lớn.”
“Biết thế này tôi đã chuẩn bị thêm cho bác trai một bộ, tôi cứ nghĩ là ông ấy cũng không thiếu quần áo mới như Cố Gia Huy”
“Không sao đâu mà, chủ An sẽ không nhường cho ông ấy. Chi là ông ấy không thích thấy người ta có đồ mình không có thôi, nhỏ mọn låm”
“Lễ cưới của em chuẩn bị đến đâu rồi?” Cố Gia Huy mở miệng nói, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Nụ cười trên mặt Cố Yên cũng trở nên cứng ngắc.
Thế nhưng chỉ sang một thoáng gượng gạo ấy thì cô ấy đã nhún vai: “Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, bọn em tính tổ chức trong giáo đường, sau đó đến nhà hàng để chuẩn bị bữa tiệc. Thiệp mời đã được gửi đi, có người bên nhà mình và cũng có người bên nhà anh ấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người vào náo loạn, bên giới chính trị, quân đội cùng với các nhà kinh doanh lớn, mong là không có cảnh kẻ thù gặp nhau.” Cố Yên hơi đau đầu nói.
“Đây cũng không phải là vấn đề, ai dám ở gây chuyện trong lễ cưới thì anh ba em sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho chuyện đó. Chi cần em có thể thuận lợi kết hôn là được rồi, anh cũng thấy yên tâm. Khi làm đi làm giấy đăng kí kết hôn?”
“Ngày thứ ba sau khi làm lê, sau đó em quay về quân đội tìm lãnh đạo chứng hôn. Sau đó thì hôn nhân này xem như được xác định chắc chắn rồi.”