Lý Thị Trang có vẻ ngoài không tệ, dáng người cao gầy, khuôn mặt duyên dáng.
Hơn nữa lại là học sinh nghệ thuật, trên người có khí chất lạnh lùng, mê hoặc người khác.
Cô luôn hâm mộ những cô gái học âm nhạc, học vẽ tranh, cảm thấy có một kỹ năng thành thạo sẽ không buồn tẻ như vậy, trông rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, bất kỳ một kỹ năng nào cũng không thể bù đắp một tấm lòng khiếm khuyết. “Em cũng không gạt chị, điều kiện nhà em không tốt. Mẹ của em tái hôn…tái hôn với một người cờ bạc và nợ nần. Học phí của em đều là bản thân vất và khó khăn làm việc kiểm về, nhưng mà trước đây em nghe thấy bố dượng và mẹ mình thương lượng, muốn gả em đi, gả cho một người đàn ông vừa già vừa xấu.”
“Sự thực đâu phải là gả đi chứ, gần như là muốn bán em. Em thật sự đi vào đường cùng rồi, em cần có một chỗ dựa. Vừa khéo, anh Huy giúp đỡ em, em… em tìm thấy một cơ hội sống. Em không cần được ở bên anh ấy, chỉ cấu xin anh ấy có thể giúp em, chỉ cần nói một cầu thôi là có thể khiến bố em không làm điều đó nữa rồi.
Lý Thị Trang khán thiết nói, ánh mắt lóe ra ánh sáng chói lại, mong mỏi nhìn cô.
Hứa Minh Tâm nghe xong sự thật, cũng hơi mềm lòng. “Tôi, tôi bảo người khác đi nói giúp cô nhé, không được à? Tôi bảo Ngôn Hải “Không được đâu.”
Lý Thị Trang vội vàng nói, nước mắt rơi lã chã “Chị gần như không hiểu bố dượng của em, ông ta thích a dua nịnh hót. Đại nghiệp của nhà họ Ngôn rất lớn, ở Đà Nẵng cũng rất có uy nghiêm, nhưng lại không bảo đảm. Lỡ như ngoài mặt bố dượng em đồng ý, nhưng vẫn giả em đi thì em xong đời rồi.”
“Em quả thật rất muốn trèo lên giường của anh Huy, nhưng nếu như có cách giải quyết khác, em cũng tình nguyện. Minh Tâm, chúng ta cùng học chung một trường, chị là đàn chị của em, chả nhẽ chị lại thấy chết không cứu sao?”
Cô ta nắm lấy tay Hứa Minh Tâm, mắt nhìn chằm chấm. “Vậy tôi giúp cô nói một tiếng nhé, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, tôi cũng không rõ đầu “Em.em sẽ đến tìm chị ngày mai. Cảm ơn chị, không cần biết chuyện có thành không, em cũng cảm ơn chỉ đã giúp em việc này”
“Ừ, ngày mai hằng nói: ”
Lúc này, trong tập đoàn J8C.
Lucia đang nhìn người đàn ông đã từng quen thuộc đến tận xương tủy trước mắt, rời xa năm năm, cô ta cũng nhớ mãi không quên.
Nhưng mà anh đã không còn yêu cô ta nữa rồi, nếu hôm nay hai người đứng ở hai phe đối nhau, biểu hiện trên mặt là hợp tác, sóng yên biển lặng, nhưng mà cô ta biết, sớm muộn gì sóng biển cũng sẽ cuộn trào, mạch nước ngầm di chuyển.
Nếu như anh ta không phải Cố Gia Huy thì tốt rồi.
Năm đó nếu cô không tham giác sát hại Cổ Thiện Linh, giữa bọn họ có phải sẽ có kết cục khác hay không?
Cố Gia Huy xem văn kiện xong, không có bất cứ vấn đề gì, ký tên. “Cô Lucia, cô nhìn tôi như thế này là hành vi thật không phải phép”
“Bernie, anh hiện tại vẫn muốn xoắn xuýt với em những vấn đề nhỏ này à?” khóe miệng cô ta hơi mim, cảm thấy đáng chất. “Bernie năm đó đã chết rồi, cô vẫn nên gọi tôi một tiếng anh Huy đi, tôi thấy thích hợp hơn.”
“Anh nhất định phải vội vàng vạch rõ quan hệ với em như vậy à?” Lucia nhíu mày thật mạnh, bởi vì anh tuyệt tình khiến cô không biết làm sao, nhưng càng nhiều hơn là không thoải mái.
Anh đã đi ra khỏi vòng xoáy tình cảm năm đó rồi, nhưng bản thân cô lại càng lún sâu vào bãi bùn lấy.
Đây là vì sao chứ? “Tôi và cô đều là người thông minh, nếu biết rõ không thể có khả năng, tại sao vẫn cố chấp chứ?”
“Thế nên, anh lựa chọn buông tay, ở bên Hứa Minh Tâm?”