“Không…tôi không cần.”
“Bà thật may mắn khi có mấy cô con gái xinh đẹp như vậy.”
Con gái…
QUÝ Thiên Kim theo bản năng nhìn qua bạn họ một lượt, cô ta đã không còn trẻ nữa, đã hơn bản mười tuổi rồi.
“Cành An, dì nghĩ dì còn có việc, cháu đưa ta về “Di phài di roi a?”
“Ừ, cháu thích cái gì thì cứ mua đi, chốc nữa Cảnh An sẽ về đây thanh toán
Quý Thiên Kim vội vã nói xong, thì xoay người rồi đi, giống như đang bỏ trốn vậy.
Hòa thượng thứ hai như Hứa Minh Tâm không nghĩ ra, vì sao vừa nãy dạo phố đang vui vẻ như vậy, bây giờ lại đi mất rồi.
Đôi mắt của Quý Cảnh An đóa qua một cái, hình như anh ta nghĩ ra được lý do vì sao rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hứa Minh Tâm ngồi trong quán trà sữa đợi, sau mười năm phút thì cô thấy ông chủ kì lạ kia đến.
Ông ta sửa soạn lại cách ăn mặc trông rất có sức sống, khi nhìn thấy cô thì ông ta lập tức chạy đến.
Sau đó ông ta không nói câu nào nắm chặt tay Hứa Minh Tâm, đôi mắt ươn ướt vì kích động.
“Minh Tâm. tôi con của tôi”
“Chủ, chủ bình tĩnh trước được không? Chủ nhận làm rồi, cầu không có quan hệ gì với chủ cà, chủ tỉnh di.” tão lai da!”
“không, không thể nào, có phải mẹ có tên là Bạch Thủy Xuân đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng…”
“Không những gì hết, mẹ cô tên là Bạch Thủy Xuân, hai mươi năm trước chúng ta gặp nhau, năm nay cô mười chín tuổi. Năm đó, vào một đêm tối gió lớn, tôi và mẹ cô đều uống rượu, một đêm kia. Nhất định là ở đêm đó. Cô nhất định là con gái của tôi, thào nào tôi cảm thấy rất quen thuộc khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt của cô rất giống bà ay!”
Ảnh Họa Bì khóc to, đôi mắt của ông ta rất u sầu.
Nhìn Hứa Minh Tâm, ông ta lại nhớ về người kia năm đó, đang vui vẻ xuất hiện trước mặt ông ta.
Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng ông ta cũng tìm ra manh mối.
Ông ta luôn để ý đến Đà Nẵng, biết được sau khi Phó Minh Tước trở về, thì ông ta càng chú ý hơn.
Nhưng ông ta không bất ngờ khi Hứa Minh Tâm là người nhà họ Quý, vì nhà họ Quý có một cô con gái lưu lạc bên ngoài.
Chính là Bạch Thủy Xuân của ông ta.
“Nhưng tôi đã hỏi dì, dì nói mẹ tôi không có quan hệ gì với ông, có phải ông đoán sai rồi không? Hơn nữa nhìn chúng ta không giống cha con
Hứa Minh Tâm bối rối, cô nhìn thấy chủ kia vui vẻ như vậy, nên cô không biết giải thích thế nào.
“Dì cô thì biết cái gì, lúc ta và mẹ cô gặp nhau chúng ta còn yêu nhau. Dì của cô không phải là người trong cuộc! Minh Tâm, tôi chính là bố cô, tôi thật sự là bố cô, cô nhìn xem trông chúng ta hoi giống nhau.”
“Không giống.”
Hứa Minh Tâm rất thẳng thắn nói.