Anh ta cũng không làm khó cô nữa mà dẫn cô tới một phòng khám tư nhân rồi lấy nước sát trùng khử trùng giúp cô.
“Hơi đau đấy, nhịn một chút.”
Lệ Nghiêm nói.
Hứa Minh Tâm nhịn đau, không hề kêu lên một tiếng nào.
Lệ Nghiêm vừa bôi thuốc vừa nói: “Mặt cô bị sao thế?”
“À… cái này. Tôi… tôi không cẩn thận đập vào cửa, không sao đâu.”
Hứa Minh Tâm vội vàng đưa tay lên che mặt, không muốn để Lệ Nghiêm quan sát thêm.
“Cô đi thăm Cố Gia Huy à?”
“Anh biết ư?”
Hứa Minh Tâm có chút kinh ngạc, nhưng cô suy nghĩ thêm thì cũng hiểu. Hai người là bạn bè tốt nhất của nhau, hơn nữa anh ta còn là bệnh viện. Gặp nhau ở gần bệnh viện thì còn có thể là vì điều gì nữa chứ.
“Bệnh của anh ấy có nghiêm trọng lắm không?”
“Lần này đỡ hơn lần trước nhiều. Lần trước phải rửa ruột, lần này chỉ là tiêu chảy mà thôi. Dựa theo tốc độ sinh ra kháng thể của cậu ấy thì tin rằng sẽ bình thường nhanh thôi.”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì có chút kinh ngạc, lần trước… sao lại còn lần trước nữa chứ?
“Vì sao anh ấy lại phải rửa ruột?”
“Lần trước ở núi Hòa Thiên, cô cho cậu ấy ăn rất nhiều đồ ăn vặt, cô quên rồi à?”
Lệ Nghiêm có chút thắc mắc, anh ta còn tưởng rằng Hứa Minh Tâm đã gặp Cố Gia Huy rồi nên mới nói rõ ra như thế. Nhưng… cô lại không biết gì cả.
Hứa Minh Tâm nghe thấy Lệ Nghiêm nói thế thì trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy.
Hóa ra đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nhập viện.
Quả nhiên cô là thứ phiền phức, đã không giúp được cái gì rồi còn hại anh phải nhập viện nhiều lần đến thế. Cô có tư cách gì để làm vợ chưa cưới của anh chứ?
“Dường như tâm trạng của cô không tốt lắm, có phải là tôi nói sai cái gì rồi không?”
“Không có, bác sĩ Doanh, xin anh hãy chăm sóc Cố Gia Huy. Chuyện hôm nay anh đừng nói cho anh ấy biết. Tôi lén tới, nếu anh ấy biết tôi bị thương thì chắc chắn sẽ sốt ruột.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi về trường trước đây, tôi còn có việc…”
Hứa Minh Tâm nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra ngoài. Lệ Nghiêm nhìn thấy cô ngồi lên xe taxi thì mới yên lòng.
Anh ta đi vào bệnh viện thì nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm một đóa hoa bách hợp, anh ta nói: “Từ khi nào mà cậu có sở thích này rồi?”
“Khách không mời mà đến đưa tới.”
“Đối tượng ra mắt của cậu à?”
Cố Gia Huy đã nói cho Lệ Nghiêm biết chuyện này nên anh ta biết rất rõ.
“Khương Tuấn đã bị trừ lương rồi. Làm việc không tốt, để người không có phận sự đi vào đây.”