Nhưng không ngờ sau khi tổ chức hôn lễ qua loa xong thì Mai Uyển Phương tỉnh táo lại.
Ông ấy không hề bắt buộc mà còn lặng lẽ xoa tay đưa cho bà ấy một số tiền để đi tìm con trai mình về.
Mai Uyển Phương trở về tìm Lệ Nghiêm mới biết được Lệ Nghiêm đã được nhà họ Bạch nhận nuôi, xem như đã giải quyết được một nỗi khúc mắc trong lòng nên bà có ý định tử tự, sau đó ông ấy lại cứu bà về.
Thì ra người đàn ông đó lo lắng bà sẽ xảy ra chuyện gì không hay nên đi theo cả quãng đường dài.
Mai Uyển Phương cảm động, nghĩ bản cả người cũng không còn vướng bận gì nên mới sống cùng với người đàn ông đó.
Ở bên nhau suốt hai mươi tám năm, năm nay Tiền Cao Ban vừa tròn hai mươi sáu tuổi.
Lệ Nghiêm nghe được đầy đủ câu chuyện đó từ miệng bố Tiền Cao Ban.
“Mấy năm nay người bà ấy cứ đau đáu suốt chính là cậu nhưng bà ấy sợ đi tìm cậu rồi sẽ làm phiền đến cuộc sống cậu đang có. Năm đó bà ấy đã có lỗi với cậu, bây giờ người đi đèn tắt, mong là cậu không oán trách làm gì. Sai lầm của bà ấy cứ để tôi gánh vác, tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu được không.”
Người đàn ông đó định quỳ xuống nhưng Lệ Nghiêm đã giữ lại.
“Bà ấy không nợ tôi cái gì cả, tôi cũng không oán trách gì. Cứ để cho bà ấy yên tâm nhắm mắt xuôi tay đi thôi, ông hãy lo lắng chuyện tang ma đầu ra đó.” Lệ Nghiêm nói thế.
“Cám ơn, cám ơn cậu Lệ Nghiêm…” Người đàn ông đó hết sức biết ơn.
Lệ Nghiêm ở lại trong thôn tham dự lễ tang, nhập liệm hạ táng, anh lấy thân phận là khách đến tham dự.
Cô Yên cũng lẳng lặng theo anh chẳng nói một lời nào.
Cô ấy biết mình không thể làm được bất kì điều gì vào lúc này, nhưng có thể xuất hiện trong tầm mắt anh thì ít nhất Lệ Nghiêm sẽ yên tâm hơn phần nào.
Lễ tang kéo dài suốt ba ngày, Lệ Nghiêm để lại một số tiền, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Rời khỏi thôn, cuộc sống Lệ Nghiêm vẫn tiếp tục như bình thường.
Chỉ là… Anh ta hoàn toàn không nhắc một chữ nào đến chuyện lễ cưới đã bàn trước đó.
Đột nhiên đã xảy ra chuyện thế này khiến anh ta không cách nào tổ chức lễ cưới.
May là ngày cưới vào năm sau vẫn chưa hủy bỏ. . truyện xuyên nhanh
Trước thềm năm mới vài ngày, Bạch Thư Hân cô ấy không muốn nhìn thấy nhất cũng đã trở lại. Cô ấy chẳng báo cho bất kì ai biết, chỉ nhắn cho Hứa Minh Tâm để ra sân
bay đón người. Đúng lúc Cố Yên đang ở chỗ Cố Gia Huy nên nghe được tin tức này, sau khi do dự thì cô ấy bảo tài xế đưa mình đến đó, từ đây đến sân bay cũng khá là xa.
Hứa Minh Tâm không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng ngồi lên xe của cô ấy.
Họ vừa mới đi được một lát thì đã trông thấy Bạch Thư Hân quấn chiếc áo lông, cô vội vàng vẫy tay gọi: “Thư Hàn, tớ ở đây này!”
Bạch Hoan Hoan quay sang nhìn thấy Hứa Minh Tâm nhiệt tình như thế thì lại không nhịn được nở nụ cười, không quan tâm đến mấy vali hành lý của mình, vội vàng lao tới ôm chầm lấy cô.
“Minh Tâm, tớ nhớ cậu chết đi được!”
“Đồ lừa gạt, nhớ tớ mà lại không chịu liên lạc với tớ, tớ thấy cậu đi bay nhảy không biết đường về thì có!”
Bạch Thư Hân cười, không nói thêm gì.
Không phải cô ấy không muốn liên lạc với cô, chỉ là cô ấy sợ mình liên lạc rồi sẽ mềm lòng, sẽ kiềm lòng không đậu hỏi về chuyện của Lệ Nghiêm và Cố Yên chuyện tình, cô ấy sợ bản cả người lún vào quá sâu, sợ mình làm ra những chuyện hoang đường hơn bao giờ hết.