Đây không phải là lần đầu tiên bà bị mất bình tĩnh trước mặt người cháu trai này, vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên.
Đau đầu ôm trán, được anh dìu về ghế sofa.
Anh cũng xoa bóp huyệt thái dương cho bà, nói: “Cháu với người đó … Thật sự rất giống nhau hay sao? Bác thường xuyên lầm tưởng cháu là người đó.
“Cháu anh tuấn hơn anh ta, tốt hơn nhiều so với anh ta thời trẻ. Khi đó, anh ta chỉ là một tên lưu manh đáng ghét.
Quý Thiên Kim nhỏ nhẹ chậm rãi nói.
“Nhưng mà, một tên lưu manh như vậy lại khiến cho bác thương nhớ nhiều năm. Nếu có thể, cháu rất muốn bắt hắn đến trước mặt bác, để cho bác xử lý. Quý Cảnh An tức giận nói.
Tuy rằng anh là đứa cháu được nhận nuôi, nhưng hầu như đều được người bác này chăm sóc.
Cũng bởi vì anh giống người đó, Quý Thiên Kim mới đặc biệt thân thiết với anh.
Đôi khi bà cũng hề giấu giếm lời nói của mình, bà cũng cần tìm người để giải tỏa tâm trạng, một nơi để trút hết nỗi khổ của mình.
Quý Thiên Kim chua xót cười.
“Chuyện này đã qua nhiều năm, không có gì hay để kể.”
“Nếu bác cảm thấy đau khổ, vậy đừng nhắc đến nữa, cháu kể chuyện cười cho bác nghe”
“Ừ hiếm khi cháu trở về nhà, nói chuyện với bác đi.
Bà chậm rãi nhắm mắt lại, Quý Cảnh An nói gì đó, bà cũng không nghe rõ ràng.
Ngược lại, bóng dáng kia càng hiện lên rõ ràng khắc sâu trong đầu bà, dường như được khảm thật sâu vào trong trí não, không thể nào dứt ra được.
Thời gian càng lâu, có đôi khi bà nghi ngờ chính mình có phải đã xuất hiện ảo giác hay không.
Một người đã trải qua nhiều năm như vậy, có đáng hay không?
Bà cũng không biết.
Chuyện tình cảm, như nước uống vậy, ấm lạnh tự biết rõ, chưa nói đến chuyện có đáng hay không.
Đến giờ ăn trưa, bầu không khí trên bàn ăn rất áp lực. Quý Thiên Kim ngồi ở chủ tọa, theo thứ tự trái phải là Quý Mặc Nhiên và Quỷ Quốc Định.
Hứa Minh Tâm có bối phận nhỏ nhất nên tất nhiên sẽ ngồi xuống cuối cùng với Cố Gia Huy. Cả nhà ăn chỉ có âm thanh va chạm của chén đĩa, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Trên bản đều là đồ ăn mà Hứa Minh Tâm thích ăn, sườn xào chua ngọt, tôm xào tỏi, thịt lợn hấp, cá dưa.
Cô hơi xấu hổ, khẩu vị cũng không ngon nên chỉ vùi đầu vào ăn cơm.
Đúng lúc này, Quý Thiên Kim lại gắp một miếng xương sườn cho cô.
“Đây đều là những món mà cháu thích ăn đúng không? Bình thường cháu vẫn ăn nhiều mà, sao về đến nhà lại khách sáo như vậy?”
Về nhà…
Đây thực sự là nhà của cô sao?
Cô hơi sợ hãi.
Đúng lúc này, Quý Cảnh An chạm nhẹ vào cánh tay cô, khiến cô hoàn hồn.