Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có đôi khi buổi tối lúc đi ngủ cũng sẽ giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng, sau lưng toàn mồ hôi lạnh.

Thậm chí cô ấy đã uất ức đến nỗi suýt chút nữa là muốn tự tử.

Thế nhưng Lệ Nghiêm vẫn chưa có được hạnh phúc, cô ấy lại không dám chết, cô ấy vẫn phải làm gì đó để chuộc tội. “Ôn Mạc Ngôn, anh chỉ thấy một mặt tốt đẹp của em, phỏng chừng anh cũng không ngờ rằng em là người thế này phải không? Mặt người dạ thủ, đồ đàn bà độc ác, những từ này đều có thể dùng để hình dung em. Anh rất ưu tú, anh nên tìm được cô gái tốt hơn, không nên lãng phí thời gian ở trên người em.”

“Anh ta biết không?”

Ôn Mạc Ngôn phục hồi lại tinh thần, giọng nói khăn khản vang lên “Ai?”

“Nhân cách thứ hai”

“Tuần? Anh ấy cũng không biết, em và anh ấy còn chưa đến bước này, em cũng không cần phải thật lòng nói với anh ấy những chuyện này.” Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi: “Anh muốn biết anh ấy sẽ làm thế nào phải không? Anh là anh, anh không cần phải để ý đến người khác. Có lẽ anh ấy chấp nhận được, nhưng mà anh thì chưa chắc. Em biết tính tình của anh thiện lương, chắc chắn không có lòng dạ ác độc như vậy. “Vậy nên, em không thích hợp với anh, xin lỗi..

Cô ấy đứng dậy, không muốn tiếp tục nữa.

Cô ấy sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến bản thân tổn thương.

Cô ấy bước đi vội vàng, có thể nói là đi rất chặt vật, chạy trối chết giống như tướng sĩ bại trận.

Ôn Mạc Ngôn không đuổi theo mà vẫn đang ngồi ngây ngốc tại đó, rõ ràng là chưa phản ứng kịp.

Bạch Thư Hân với tâm trạng phức tạp về đến tập đoàn, ngồi lo lắng không yên ở bàn làm việc, gần xanh trên huyệt thái dương đập thình thịch, vô cùng Hứa Minh Tâm thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, không khỏi quan tâm mà hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy? “Có thể là tụt huyết áp, tớ ăn chút gì đó là ốn thoi

Cô ấy ăn qua loa một chút đồ ngọt, bản thân quả thật có hơi tụt huyết áp, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, trước đây dù có ngất xiu cũng không khó chịu như lần này.

Hứa Minh Tâm dìu cô ấy đến phòng trà nước, để cô ấy nằm ở đó nghỉ ngơi một lát. “Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tớ không sao rồi, bản báo cáo đó cậu làm giúp tớ một chút, chắc là hôm nay tớ không làm xong được rồi, cấp trên đang cần gấp.”

“Ừ, để tớ làm, cậu cứ ở đây đi. Tớ pha cho cậu chút hồng trà để ấm dạ dày, tay cậu lạnh quá.”

Cô ấy gật đầu, uống trà mà cô pha, trong lòng đã khá hơn nhiều.

Cô ấy biết gần đây Hứa Minh Tâm cũng xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Gia Huy trở nên như vậy, người buồn nhất là cô.

Nhưng mà có biểu hiện rất kiên cường, không hề làm trẻ nãi chuyện công việc.

Thậm chí cũng không dự định thực tập qua loa, trái lại còn nghiêm túc mà làm.

Cô muốn tốt nghiệp ngành này, nhưng mà cô cảm thấy theo đuổi việc mà mình thích tuy là tốt, nhưng… nếu như ngành học của bản thân có thể trợ giúp cho người mà mình yêu nhất, đó mới là điều hạnh phúc nhất.

Cố Gia Huy phải quản lý tập đoàn, vậy thì cô cũng muốn cống hiến một chút sức lực nhỏ.

Giang sơn của anh rất lớn, bản thân lại nhỏ bé không đáng kể như thế, sức lực cũng nhỏ bé.

Nhưng vậy thì có làm sao, cô sẽ không từ bỏ.

Anh không đứng dậy được, vậy sau này trời sập xuống sẽ do cô chống đỡ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK