Anh lập tức phái người đi điều tra chuyện này, phát hiện Kỷ Thiên Minh đi đến một nhà máy bị bỏ hoang, liền gặp mai phục.
Đối phương là ai, lại không thể biết được.
Bây giờ chỉ có thể đợi Kỷ Thiên Minh tỉnh lại rồi nói cho anh đáp án.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng bác sĩ cũng mệt mỏi mà bước ra, thảo khẩu trang xuống mà thở phào một hơi.
“Người bệnh không còn nguy hiểm về tính mạng, chỉ là ý chí… quá mạnh, bị thương nghiêm trọng như vậy lại không hôn mệ, tiêm thuốc mê cũng vẫn còn tỉnh táo đến bây giờ, có thể nói đây là một kỳ tích của y học!”
Kỷ Thiên Minh bị đẩy ra, cần phải đưa đến môi trường vô khuẩn để dưỡng thương, điều kiện của chỗ này không ổn, chỉ có thể đổi lại một phòng sạch sẽ, thoáng mát, thông gió là tốt nhất.
Lúc Kỷ Thiên Minh được đẩy ra, sảc mặt tái nhợt, đau đến nhíu chặt mày, trên trán toàn là mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.
Kỷ Nguyệt Trâm lập tức bổ nhào qua, Kỷ Thiên Minh cố sức giơ tay lên, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt của cô ta, nói: “Em có biết vì sao anh lại không hôn mê không? Thực sự là em khóc quá khó nghe rồi, khóc đến anh vô cùng đau đầu, phải chống cự đến bây giờ, cuối cùng cũng yên lặng rồi”
“Nếu như thực sự như vậy, thì say này em sẽ khóc to tiếng hơn chút nữa, không đúng…không có lần sau nữa, có đúng không, sẽ không có lần sau nữa…
Kỷ Thiên Minh nhìn vào ánh mắt vô cùng lo lắng của Kỷ Nguyệt Trâm, trái tim lại trở nên mềm nhũn.
Anh ấy xoa đầu cô ta, ôn tồn mà nói: “Ừm, sẽ không có lần sau nữa”
“Cố Gia Huy, anh đưa tôi về phòng đi, xử lý vết thương cho tôi một chút, giữa đàn ông với nhau tiện hơn”
“Em là em ruột của anh đấy, có gì mà em không thể xử lý được chứ”
Kỷ Nguyệt Trâm nóng nảy.
Hứa Minh Tâm ngăn cô ấy lại: “Cô cứ để cho bọn họ đi đi, giữa đàn ông với nhau tiện hơn, cô đi với tôi thay đồ tắm rửa đi, anh cô đã không sao nữa rồi”
“Vậy… được rồi”’ Kỷ Nguyệt Trâm không đành lòng mà đồng ý.
Cố Gia Huy nhìn Hứa Minh Tâm một cái, nhất thời cảm khái cô vợ nhỏ của mình thực sự đã trưởng thành rồi.
Kỷ Thiên Minh muốn đuổi Kỷ Nguyệt Trâm đi, cô vừa nhìn qua liên biết được, đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây.
Anh không muốn cô suy nghĩ rất nhanh nhạy, chỉ muốn cô giống như một tờ giấy trắng mà sống đơn giản.
Cố Gia Huy giúp Kỷ Thiên Minh đi vào trong phòng, trong phòng chỉ còn có hai người họ.
“Có điều gì muốn nói với tôi không?”
“Tôi vẫn luôn bí mật điều tra Phó Minh Tước, cứ cảm thấy anh ta không đơn giản như vậy, đã nhận được lệnh chết nhưng lại chậm chạp mà không ra tay. Hôm nay tôi nhận được điện thoại của người cung cấp thông tin, bảo phát hiện ra tung tích của Phó Minh Nam! Bộ tộc Sói Đêm chúng tôi có thù không đội trời chung với nhà họ Phó, thầy tôi cũng là một Sói Đêm, tan cửa nát nhà, tất cả đều là do Phó Minh Nam ban tặng.”
“Phó Minh Nam đã chết, vậy số nợ đó sẽ tính lên đầu con trai ông ta Phó Minh Tước, nhưng nếu như mà ông ta còn sống, đương nhiên tôi sẽ không tha cho ông ta.”