chưa làm, cô có tin không?”
nói “Không tin”
“Cô không tin tôi.”
“Không phải tôi không tin anh, mà là thái độ lập trường của anh luôn rõ ràng, tôi không biết rốt cuộc anh đang giúp ai, đột nhiên đứng về phía Lance bên kia, lại đột nhiên đứng về phía Diên bên này, ai là kẻ thù của anh, ai là bạn của anh chắc anh cũng tự xác định rõ?”
“Tôi tôn trọng anh, bởi vì anh là anh rể của tôi và là người mà chị tôi yêu nhất, tôi không muốn suy đoán ác ý về anh, nhưng tôi không thể làm được, anh đã thu hút nhiều thế lực trong những năm qua, cả chính nghĩa và tà ác, cướp biển, khủng bố, thợ săn tiền thưởng, động tĩnh của khủng bố lớn như thế mà anh lại không biết? Mắt của anh ở khắp London, hoàng gia bị bao vây và đàn áp chỉ qua một đêm, anh lại không biết sao?”
“Anh nói anh không quan tâm tới, không hề liên quan, anh nghĩ tôi tin thế nào được đây?”
Cảm xúc của cô rất kích động, giọng điệu cũng như hét lên, cuối cùng trở nên hơi đứt quãng.
Giọng cô trầm xuống, nhưng bên kia mãi lâu sau cũng không hề đáp lại.
Im lặng…
Đây là ý gì, lựa chọn ngầm thừa nhận sao?
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Từ nay về sau, tôi và anh không liên quan gì đến nhau nữa..” Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, không ngờ Phó Minh Tước lại lên tiếng: “Thật xin lỗi, tôi không thể nói dối cô, đúng là tôi đã tham gia vào đó, cố gắng làm gia tăng xung đột giữa Lucia và Cố Gia Huy, nhưng người của tôi cũng mai phục ở xung quanh để đảm bảo tình trạng hỗn loạn sẽ không ảnh hưởng đến cô, nhưng tôi không ngờ con của cô… vẫn không giữ được, vừa sinh ra đã mất đi”
“Bảo vệ tôi? Cho nên tôi và Cố Gia Huy còn sống là phải cảm ơn anh đã thủ hạ lưu tình thương xót sao?”
Hứa Minh Tâm nói một cách chế giễu, cảm thấy như thể mình đã nghe thấy một trò đùa nực cười nhất trên thế giới này: “Phó Minh Tước, tôi luôn đối xử chân thành với anh, coi anh như người nhà của tôi, nhưng còn anh thì sao, trong mắt anh chỉ có tính toán, anh có thể tính kế từng người một, ai cũng ở trong kế hoạch của anh, liền mạch, không thể xen vào, tôi vẫn không biết được anh là người tốt hay người xấu. Trước đây tôi từng nghĩ rằng cho dù tay anh dính đầy máu, anh vẫn là ông bố tuyệt vời nhất trong những lời đồn đại, anh đã nói sẽ không làm tổn thương tôi, vì chị gái của tôi nên tôi chọn cách tin tưởng anh, vì vậy cho dù anh xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi đều không bỏ rơi anh, ngược lại còn cố gắng hết sức để cứu anh, nhưng nhìn xem anh đã cho tôi cái gì? Anh tính toán tôi, lần này bị tôi phát hiện, nhưng còn có bao nhiêu lần tôi không phát hiện ra? Cái gọi là sẽ không làm tổn thương tôi của anh, cùng lắm chỉ là lúc lợi dụng tôi mà thôi, còn người anh âm thầm bảo vệ có thật là tôi hay không?” Đầu điện thoại kia là sự im lặng không phản bác được.
“Phó Minh Tước, anh thông minh như vậy, tại sao lại để lộ sơ hở ra ngoài!”
“Là do cô quá hiểu tôi”
Lúc Phó Minh Tước nói lời này, anh ta lặng lẽ thở dài một hơi.
Đối với cô, anh ta không bố trí phòng thủ với quá nhiều đồ vật, ngay cả chuyện mình lôi kéo thế lực cũng để cho cô biết rõ ràng.
Bây giờ lại tự ôm đá đập vào chân mình.
€ó lẽ đây chính là quả báo.
Từ nay về sau tôi không muốn biết gì về chuyện của anh nữa, tôi cũng cầu xin anh hãy tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh trong cuộc sống của tôi nữa!”
Nói xong câu cuối cùng, cô đau lòng cúp điện thoại, nước mắt rơi lã chã.
Đây có phải là cái giá của việc giao niềm tin sai không?
Nếu vậy có lẽ là quá nặng nề rồi.