Ông hỏi rõ ràng mọi chuyện: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Khi hai đứa đi không phải vẫn còn tốt lắm sao? Sao giờ quay về lại…”
“Tôi đúng là không nên mền lòng mà cho anh ta cơ hội, lần này cậu muốn thể nào thì làm thế đó, tôi sẽ không chịu để yên nữa đâu.
Tôi sẽ không lấy mạng của bố con bọn họ nhưng tôi cũng sẽ khiến bọn họ hối hận đến cuối đời!”
Giọng điệu lạnh lẽo như băng, từng câu từng chữ nói ra từ đôi môi mỏng ấy đều mang theo sự đoạn tuyệt lạnh lùng.
Ngôn Dương nghe thấy lời này, trong mắt hiện ra nụ cười không dễ nhận ra, nó chỉ thoáng qua trong nháy mắt mà thôi.
Quả nhiên, tất cả đều nằm trong tính toán của ông hết.
Ông đồng ý không động vào Cố Cố, nhưng đâu có hứa là không động vào Hứa Minh Tâm đầu.
Lần này, ông nhất định phải truy cùng giết tận, một mũi tên trúng hai đích.
Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm mới có thể khiển Cố Gia Huy kích động đến như vậy. “Vậy chuyện này là do ai làm?”
“Cố Lâm.”
Khi anh nói ra hai chữ này, ý thù hận trong lời nói vô cùng mãnh liệt, chỉ hận không thể nghiền nát Cổ Lâm ra. “Vậy anh ta đâu?”
“Tôi không đưa người qua đây, đầu tiên anh ta bị nhốt trong đồn cảnh sát, bây giờ thì đang ở trong tay tôi.”
“Vậy được rồi, cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ báo cho anh biết ngay khi có tin tức. Bây giờ anh cứ chăm sóc tốt cho Hứa Minh Tâm là được, những chuyện khác để tôi lo.”
“Ừ”
Ngôn Dương quay người rời đi, sau khi lên xe thì ông cảm nhận được trên xe có thêm một người nữa. “Anh lại cạy cửa xe tôi rồi?”
“Con người lăn lộn trong xã hội, nói chuyện với nhau bằng thực lực chứ không phải gia cảnh. Lão Cửu, lần này ông lại nợ tôi một ân tình rồi đấy.”
“Ảnh Họa Bì, cảm ơn anh nhiều.”
Ngôn Dương vô cùng cảm kích nói.
Ánh Họa Bì chính là người đã giả dạng thành tên côn đồ trước đó, vóc dáng anh ta hơi gầy, mắt xếch, có vẻ vô cùng hung dữ, độc ác. Nhưng trên thực tế anh ấy lại là người rất thông minh, lại còn là thông minh ở những chuyện quỷ quái kiểu này.
Không có chuyện gì là anh ta không làm được. Ban đầu, khi tiếp quản tập đoàn Hắc Mao, anh ấy cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng cuối cùng anh ấy lại từ bỏ.
Kêu anh ấy làm mấy việc mua bán còn được chứ bảo anh ấy duy trì trật tự của tập đoàn Hắc Mao thì hơi khó nuốt, anh ấy không hợp làm mấy việc quản lý nhân tài này, bởi anh ấy sống tùy hứng quen rồi.
Vậy nên anh ấy đã thành toàn cho Ngôn Dương, làm hậu thuẫn phía sau cho ông, sống những tháng ngày thong dong.
Lần này, Ngôn Dương không thể tin bất cứ ai được nữa, giao cho ai ông ấy cũng không dám yên tâm cho được.
Hơn nữa ông ấy mà ra tay sắp xếp thì không thích hợp cho lắm, rất dễ bị Cố Gia Huy phát giác ra, khiến mình bị truy lùng ra dấu vết thì dở.
Vậy nên ông ấy đã đặc biệt gọi Ánh Họa Bì từ nước ngoài về, kêu anh ấy giúp mình chuyện này.
Ảnh Họa Bì rất trượng nghĩa, không nói hai lời liền tới ngay.