Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nằm trên giường tròn nửa tháng, da thịt thối rữa, gây như que củi. Sau này tôi không bao giờ chạy trốn nữa, tôi tiếp nhận tất cả, liều mạng tiếp thu y thuật mà mẹ để lại cho tôi. Tôi đang chờ… chờ cơ hội!

Sau khi tôi trưởng thành, đã có quyền nói chuyện, tôi biết chỉ cần dựa vào phu nhân là tôi có thể có được hết thảy những gì mà tôi muốn”

“Tôi bèn lợi dụng phu nhân, cuối cùng tôi đã ra khỏi cái bệnh viện kia, đó là nơi mà mẹ tôi không có cách nào rời khỏi. Tôi ra ngoài nửa ngày, lấy cớ là hái thuốc, cho dù bị người ta âm thầm theo dõi, tôi cũng rất vui vẻ”

“Nhưng tôi tựa như một con diều, mà dây diều nằm trong tay Phó Minh Nam, tôi không bay đi được, cũng không bay cao được, tôi vẫn bị kéo trở lại. Phu nhân không thể rời khỏi tôi, vậy tôi sẽ để bà ta mãi mãi không thể rời tôi được. Tôi sẽ không để bà ta chết, bà ta mà chết thì tôi cũng không sống nổi.”

“Tôi là một người sống sờ sờ, tại sao vừa ra đời đã tước đoạt tự do của tôi! Tại sao phu nhân chết tôi cũng phải đi chịu chết, tại sao?

“Anh không đi hỏi nhà họ Phó, hỏi Úy Như, anh đến hỏi tôi ư? Là thói đời này bất công, không phải tôi!”

Tạ Quế Anh đứng dậy xuống giường, hạ giọng rồi khẽ kêu gào.

Edward kinh ngạc nhìn cô ta, không ngờ cơ thể nhỏ bé yếu đuối của cô ta đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

Quả thật là Phó Minh Nam gây tổn thương cho cô ta, nhưng…chuyện này không thể giận lây sang nhà họ Cố được, phu nhân cũng là người vô tội mà!

“Nhưng mà… nhà họ Cố sai ở đâu, cô Tâm sai ở đâu?”

“Vậy còn tôi thì sao? Tôi có lỗi gì, tại sao phải trừng phạt tôi như vậy?

“Cô cũng không sai… kẻ xấu sẽ có người trừng phạt, cô thu tay lại đi…”

“Sẽ không có người trừng phạt, chỉ khi tôi trở nên mạnh lên, bọn họ mới không thể khiến tôi bị tổn thương. Tôi không thích Cố Gia Huy, tôi chỉ muốn có được quyền lực, mà anh ta có thể cho tôi. Tôi thích anh, lời này… không phải là giả, anh tin tôi không?”

Cô ta nước mắt lưng tròng mà nhìn anh ta, nói ra từng chữ một.

Edward nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô ta, nhìn đôi mắt như chứa sương mù mờ ảo kia, vốn không thể nào phân biệt được câu này là thật hay giả.

Cho dù là giả, anh ta… cũng bằng lòng tin tưởng.

“Vậy em… có thể vì anh mà thu tay lại không?”

“Những chuyện khác em đều có thể đồng ý với anh, duy chỉ có chuyện này là không thể”

Tạ Quế Anh nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu kiên quyết.

Edward nản lòng, đáp án này nằm trong dự liệu.

Anh ta buông lỏng bờ vai, thở dài một cái, nói: “Vậy em muốn anh làm thế nào… anh không muốn em làm người khác tổn thương nữa!”

“Em sẽ không làm tổn thương Hứa Minh Tâm, em chỉ muốn có được Cố Gia Huy, có được địa vị ở nhà họ Cố! Anh không cần làm gì cả, anh chỉ cần giả vờ như không biết gì là được, có được không?”

Tạ Quế Anh đến gần, kéo lấy tay anh ta.

“Anh nhìn em, đồng ý với em được chứ?”

Edward định né tránh nhưng lại bị cô ta giữ lấy mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, anh ta không có cách nào từ chối người mình yêu thương.

Cuối cùng, anh ta đau đớn gật đầu: “Được, anh đồng ý với em”

“Em yêu anh!”

Tạ Quế Anh nhón chân lên, muốn hôn lên môi anh ta.

Edward thấy cô ta dần dần tới gần, rõ ràng là cơ thể rất thành thật mà đến gần cô ta, muốn ôm chặt lấy cô ta.

Nhưng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK