Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên này căn bản là cứ mãi ăn không no, cô mới không ngu ngốc mà tự chuốc lấy phiền phức.

Người đàn ông này đắc tội thì cũng đắc tội rồi, làm sao có thể bán mình lấy lòng đây?

Nhưng mà… tất cả những chống cự của cô đều bị miệng của người đàn ông chặn lại, tay chân cô bị trói trong vòng tay của anh.

Trong trận chiến này thì Hứa Minh Tâm vĩnh viễn luôn nằm ở thế hạ phong, sẽ không bao giờ có thể chiến thắng.

Đàn ông có thể để cho người phụ nữ của mình làm càn ở khắp mọi nơi, nhưng mà khi ở trên giường thì không thể, đây là nam nữ bình đẳng thật sự!



Ban ngày cũng đã nhường nhịn đủ rồi cho nên ban đêm phải lấy chút ít phúc lợi, nếu không thì sẽ bị thiệt thòi.

“Này, này, chỗ nào không được”

“Không được, không được, thân thể của em mềm nhũn, không còn sức lực!”

“Vợ à, anh mới là người ra sức đó!”

“Em kêu cũng tốn rất nhiều sức đó”

“Em có thể không kêu mà” Người đàn ông cười xấu xa nói.

“Không được, em… em không nhịn được, tên xấu xa, dừng lại..”

“Gọi chồng!”

“Đồ khốn kiếp, lợi dụng lúc người ta gặp nguy!”

“Vậy thì đừng trách anh không khách khí..” Trong phòng đầy tiếng ái muội.

Mấy ngày nay tâm trạng của bà chủ rõ ràng đã ổn định rất nhiều, bà ấy đã thích nghỉ với hoàn cảnh xa lạ.

Bà ấy rất nghe lời của Tạ Quế Anh cho nên với sự giúp đỡ của Tạ Quế Anh, bà ấy đã có thể dần dần gọi ra tên của Cố Trường Quân.

Cố Gia Bảo ở bên cạnh bà ấy suốt ngày, nhưng mà cho dù ông có dạy tên mình hàng nghìn hàng vạn lần thì bà chủ cũng sẽ tự động bỏ qua, như thế nào cũng không thể nhớ nổi.

Cố Gia Bảo cho rằng đây là quả báo.


Trong lòng bà ấy chắc hản là rất hận ông, bà ấy từng nói không sợ chết, cũng không sợ chia ly, cho dù là ở trên thiên đàng hay trần gian thì bà ấy cũng sẽ nhớ chồng mình, con mình và những người mà bà ấy yêu thương sâu sắc.


Chôn sâu trong tim, khắc ghi tên họ vào tim, không bao giờ quên.


Nhưng bây giờ, bà ấy hoàn toàn quên, điều này chứng minh rằng…bà ấy đã không còn yêu nữa.


Không yêu không hận.


Bà ấy hận Phó Minh Nam và Phó Thanh Viên cho nên rất kích động khi nhìn thấy họ.


Bà ấy yêu thương con mình cho nên khi nhìn thấy họ thì chảy nước mắt, ánh mắt có nhiệt độ.


Nhưng mà khi nhìn thấy ông thì ánh mắt của bà ấy vẫn bình thản không gợn sóng, như một vũng nước đọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK