Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Cố nhớ lại một đời của mình, khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.

Đần độn ngu ngơ, như mơ như mộng.

Bây giờ cảnh xuân không còn, cũng đã không còn bao nhiêu người có thể cô phụ nữa.

Bà có thể làm được gì cho Cố Gia Huy thì làm chừng nấy thôi.

Bà không lo cho ai cả, chỉ mang áy náy với anh, bà thật sự nợ anh quá nhiều rồi.

“Minh Tâm.”

Bà Cố nắm chặt lấy tay cô, nước mắt tuôn trào nhìn cô.

Cô có thể cảm nhận được một trái tim của người làm mẹ, cô cũng từng sinh con nên đương nhiên hiểu được.

“Gia Huy là một đứa trẻ tốt, cháu cũng vậy, cô rất thích đứa con dâu như cháu, cô mong rằng hai đứa có thể sống tốt với nhau. Cô có chết cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là vợ chồng hai đứa có thể ở bên nhau, hòa hòa thuận thuận. Con cái cũng không quan trọng, quan trọng là hai đứa thôi biết không?”

“Cô…cháu biết ạ”

0ô trịnh trọng gật đầu, lúc này cô không muốn làm giận dỗi anh nữa mà chỉ muốn đi gặp anh thôi.

Rất nhớ rất nhớ.

“Được, cô đợi Gia Huy lại cưới cháu lần nữa, để cô nhìn cho thật kỹ, cũng không biết cô có thể thấy được không.”

“Có thể, đương nhiên có thể!” Hứa Minh Tâm liên tục gật đầu: “Cháu nghĩ…cháu nghĩ đây cũng là chuyện mà thân là con trai như Cố Gia Huy muốn làm, muốn cho cô được hạnh phúc, để cô nhìn anh ấy hạnh phúc, thấy anh ấy trọng tình trọng nghĩa, trọng thân tình.”

`Cố Gia Huy sinh động sâu sắc, là một người đàn ông cứng cỏi.

Người được anh bảo vệ là người hạnh phúc nhất trên đời này.

Bởi vì anh là một người…vì người khác mà có thể không màng tất cả.

Con người sống trên đời, ai có thể gặp được một người dám vì bạn mà từ bỏ hết tất thảy, nguyện ý nhảy vào núi đao biển lửa cũng không chối từ?

“Cháu hiểu là tốt, vậy cô cũng yên tấm rồi!” Bà Cố vui mừng gật đầu.

Hứa Minh Tâm an ủi bà ấy sau đó sắp xếp xe đưa bà ấy về.

Cô vội vàng quay vào phòng thay đồ đầu bếp đi, bây giờ cô chỉ muốn đi gặp Cố Gia Huy!

Cho dù chỉ mới gặp nhau hôm qua.

Nhớ nhung như biển cả cuộn trào mạnh mẽ.

Cô xách túi vội vã chạy ra khỏi tiệm, vì vội vàng nên hoàn toàn không chú ý tình hình bên ngoài dẫn đến đâm thẳng vào lòng một người.

Bây giờ không phải giờ cơm, căn bản sẽ không có ai nên cô mới không thèm nhìn đường.

Thấy cô sắp té ngửa ra sau thì lại được đối phương nắm chặt cổ tay mạnh mẽ kéo ngược lại vào lòng.

Cô rơi vào một vòng ôm ấm áp rắn chắc, sau đó liền ngửi thấy một mùi thơm mát lạnh!

Mùi bạc hà?

Cứ như tuyết ngày đông tan ra, khiến người ngửi như cảm nhận được cảm giác thấm vào ruột gan.

Cô rất quen với mùi này, bởi vì trên người Cố Gia Huy cũng có mùi thơm nhàn nhạt ưu nhã như vậy.

Cô vô thức nâng mắt lên, phát hiện người đến có thân cao khoảng một mét tám đến một mét chín, thân hình cân đối, có thể nói là thân hình người mẫu.

Khuôn mặt này…hình như mình cũng từng gặp ở đâu rồi.

Người nổi tiếng trên tạp chí sao?

Nhất là đôi mắt kia, thật sự quá quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK