Trước mắt anh vẫn không biết bọn họ có mối liên hệ gì, thế nhưng chắc chắn cái chết của Cố Thiệu Linh có dính dáng đến bọn họ.
Một người là anh em ruột thịt, một người là cô gái anh từng yêu.
Bây giờ, tất cả đều là kẻ địch.
“Chị dâu, chị không cần phải khuyên tôi nữa, tôi biết bản thân mình đang làm gì. Tôi có thể bảo đảm với chị là khi chưa có kế sách vẹn toàn thì tôi sẽ không tùy tiện ra tay. Thứ tôi có chính là sự kiên nhẫn, thong thả chơi với bọn họ!”
Cố Gia Huy cong môi cười đầy tàn nhẫn, nụ cười đáng sợ như tu la đến từ địa ngục.
Hơi thở chết chóc và tàn bạo đó khiến con người ta lạnh cả sống lưng.
Ôn Thanh Vân muốn há miệng nói thêm gì đó nhưng lời lên đến miệng rồi lại không thốt ra được lấy một lời.
Chẳng người nào có thể khuyên nổi Cố Gia Huy.
Tình nghĩa anh em Cố Gia Huy cũng muốn, tình yêu thắm thiết anh cũng muốn.
Dù anh có phải hi sinh chính bản thân mình cũng sẽ không bỏ rơi bọn họ.
Thế nhưng… Điều tất cả mọi người muốn chỉ là anh bình yên mà thôi.
Linh còn sống thì cũng sẽ khuyên anh hãy buông bỏ thù hận, sống cuộc đời của bản thân mình.
Nếu Hứa Minh Tâm biết được chuyện này cũng sẽ khuyên anh đừng để bản thân mình bị tra tấn bởi thù hận.
Cố Gia Huy chưa từng mất đi người mình yêu tha thiết thì không thể nào hiểu được, gãy tay gãy chân thì làm sao so sánh được với trái tim băng giá.
Cố Gia Huy mất đi anh trai nhưng cô ấy lại mãi mãi đánh mất khả năng yêu một người. “Cậu tính khi nào quay trở về?”
“Mai, tôi sẽ đi cùng với Hứa Minh Tâm.”
“Được, chị sẽ chuẩn bị hành lý cho cậu.”
Ôn Thanh Vân chuyển chủ đề, không nhắc gì về chuyện đó thêm nữa.
Cố Gia Huy nhìn theo bóng lưng Ôn Thanh Vân rời đi, tim anh khẽ đau nhói.
Người anh có lỗi nhất chính là Ôn Thanh Vân và Cố Cố. Lẽ ra bọn họ nên có được một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc nhưng lại bị anh phá hủy đi trong giây lát.
Anh cả có thể đi nhưng vì kéo dài thời gian nên anh đã ở lại.
Đầu Cố Gia Huy đau đớn không thể tả nổi, cả đêm anh cứ mơ đi mơ lại cơn ác mộng đó, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh và sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Trong căn phòng tối đen nhưng mực là bầu sự trống rỗng khiến con người ta sợ hãi.
Hứa Minh Tâm đang ngủ rất say thì đột nhiên cảm thấy trong ổ chăn có một thứ gì đó lạnh như băng chui vào, cái lạnh của thứ đó khiến cô phải rùng mình.
Cô quên không mở điều hòa hay là quên chỉnh độ ấm của giường thề nhỉ?
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy được Cố Gia Huy bên cạnh, cô không giật mình hoảng sợ mà ngược lại đã tập mãi thành thói quen.
Anh luôn xuất hiện bất ngờ như thế, khi đến cũng chẳng nói chẳng rằng.
Hứa Minh Tâm vội ôm lấy anh, nỉ non: “Tại sao anh lại lạnh thế này? Sao anh không mặc thêm quần áo vào, em ủ ấm cho anh nhé.”
Nói xong thì cơ thể nhỏ bé của cô đã dán sát vào lồng ngực rộng lớn của Cố Gia Huy.
Cô bị đông lạnh run run nhưng vẫn không nỡ buông ra, sợ anh bị lạnh chịu không nổi.