“Vậy thì tại sao khi bà ấy nhìn thấy Cố Gia Huy rồi mà không có phản ứng?”
“Có lẽ là máu mủ tình thâm đi”
Tạ Quế Anh hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.
Khi đến phòng nghỉ thì cô ta vén quần áo trên lưng lên.
Trên tấm lưng trắng như tuyết có rất nhiều vết bầm đỏ, hơn nữa còn có vết máu ứ động.
Vừa vặn là bị thương ngay trên xương sống, khiến người ta cảm thấy Xót xa.
Tạ Quế Anh đột ngột cất giọng: “Tôi dường như không có bất kỳ loại thuốc nào để làm tan máu bầm ở đây, nó đang ở trong phòng thuốc. Tôi sẽ đi lấy nó..”
Cô ta vừa định đứng dậy thì đã bị Hứa Minh Tâm đè lại.
“Cô đã thành như vậy rồi còn đi đến đi lui sao được, tôi giúp cô đi lấy cô cứ ngoan ngoãn ở đây chờ tôi đi”
Tạ Quế Anh nói cho cô biết đường đến phòng thuốc, mà Hứa Minh Tâm cũng nhanh chóng quay người rời đi.
Vừa đi ra ngoài thì cô cũng đưa tay xoa trán của mình.
Cô đã bị ném mấy lần, nhưng mà may mắn thay những viên đá không sắc bén lắm, nếu không thì khuôn mặt của cô có lẽ sẽ bị hủy dung mất!
Tuy vết thương không lớn lắm nhưng mà lại bị thương ở rất nhiều nơi, hai vết thương trên trán và một chỗ trên người cũng rất đau.
Nhưng mà bây giờ ưu tiên hàng đầu là cho Tạ Quế Anh uống thuốc, mọi người nói gì cũng là vì vết thương của chính mình.
Khi đi ra ngoài thì cô không thấy rằng khóe miệng của những người phía sau đều gợi lên nụ cười sâu xa.
Cố Gia Huy đang nói chuyện với Phó Minh Nam, nhưng mà khi nghe phía sau truyền đến tin tức bà chủ đột nhiên kích động tổn thương Hứa Minh Tâm thì anh không lo được cái khác, lập tức chạy đến.
Khi chạy đến sân sau thì gặp người quét dọn, sau khi thăm hỏi thì được biết rằng cô đang ở phòng nghỉ trên tầng ba.
Anh chạy thẳng một đường đi đến, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của Hứa Minh Tâm.
Cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ, dưới tình thế cấp bách thì anh cũng quên gõ cửa, không hề nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa ra.
Bên trong phòng nghỉ… làm gì có bóng dáng của Hứa Minh Tâm.
Đập vào mắt là tấm lưng trắng như tuyết, vết thương đỏ đậm phía sau lưng có chút chói mắt, trong vô cùng ghê người.
Khi Tạ Quế Anh nghe thấy tiếng bước chân của anh thì biết rằng kế hoạch của mình đã thành công.
Cô ta biết rõ là ai đang đến nhưng mà vẫn cố ý nói: “Minh Tâm, cô đã lấy thuốc đến rồi sao? Tôi có thể tự.
Vừa nói thì cô ta vừa quay lại, sau đó thì đối mắt với Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy cũng có phản ứng, mạnh mẽ cau mày lại, lập tức quay đi tránh ánh mắt của cô ta.
Cô ta vội vàng bỏ quần áo xuống.
“Anh… anh Huy?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi nghe tin Minh Tâm bị thương cho nên vội vàng chạy đến đây, không có ý mạo phạm cô” Cố Gia Huy không ngờ lại gặp phải cảnh này, giọng điệu tràn đầy áy náy.